- Tây Môn tặc tử, chúng ta chỉ có thể gạch ngói cùng tan mà thôi.
- Đệ tử Vân Thanh môn Cổ Nham bái kiến tiền bối.
Cổ Nham đạp kiếm xuất hiện.
Những người này, đều là đầu gỗ, ma đạo có liên minh, chúng ta giả vờ không biết mà chạy trốn thì ngươi không chịu. Chúng ta âm thầm bày trò, ngươi cũng không chịu.
- Tiền bối?
Tây Môn Soái nở nụ cười, đáp:
- Ta không phải tiền bối, năm nay chỉ mới hai mươi tuổi thôi.
Cổ Nham kinh hãi, nhưng vẫn như cũ nói:
- Ma đạo có liên minh, gặp khó không thể không giúp.
- Có chút ý tứ.
Tây Môn Soái nhìn Cổ Nham hồi lâu, vung quạt một cái:
- Mời.
Trảm Nguyệt kiếm rời vỏ, đánh thẳng tới Tây Môn Soái, Tây Môn Soái một tay chém lên thân Trảm Nguyệt kiếm, khẽ thở dài:
- Haizz…
Đột nhiên, kiếm quang bạo xạ, chặn ngang đòn chém của Tây Môn Soái, dễ dàng đắc thủ như vậy khiến tất cả mọi người sững sờ trong chốc lát, sau đó chỉ nghe thấy từ giữa không trung truyền đến thanh âm của Tây Môn Soái:
- Quả nhiên lợi hại.
Cổ Nham cũng không ngảng đầu, tay kết kiếm quyết, tám thanh bảo kiếm toàn bộ rời khỏi hộp kiếm, hóa thành tám đạo ảo ảnh giết tới. Lại nhìn Tây Môn Soái, trước người xuất hiện một thanh cổ kiếm, chém tới Cổ Nham. Cổ Nham ngự kiếm cực nhanh, giống như sao băng, trong nháy mắt đã ngoài năm dặm.
- Kiếm Độn thuật?
Tây Môn Soái một kích thất bại, có chút kinh ngạc, ngưng tụ chân khí hỏi:
- Cổ Bình là gì của ngươi?
- Không biết.
Cổ Nham tay kết kiếm quyết, tám kiếm hợp thành một kiếm, cấp tốc đánh tới.
- Sớm đã nghe nói Kiếm Độn thuật chính là kiếm quyết bất truyền của Cổ gia, có thể khiến bản thân đứng ở thế bất bại, hôm nay nhìn thấy, quả là tam sinh hữu hạnh.
Tây Môn Soái thu hồi cổ kiếm hộ thân, tám kiếm liên tục trảm kích, nhưng thủy chung không thể vượt qua cổ kiếm. Tây Môn Soái quát:
- Xem pháp bảo!
Một vòng càn khôn từ đầu ngón tay hắn bay ra, huyễn hóa thành khổng lồ, bao vây lấy tám kiếm, Tây Môn Soái kháp động pháp quyết, càn khôn đột nhiên thu nhỏ, trói chặt tám kiếm, tám kiếm liền trở nên u ám vô quang.
Cổ Nham thúc giục chân khí đối kháng với nói, Tây Môn Soái lắc đầu nói:
- Thiếu niên, tu vi chân khí của ngươi thấp hơn ta quá nhiều.
- Tiếp Pháp chú!
Diệp Vô Song xuất thủ, pháp quyển trải rộng ra, ngón tay Diệp Vô Song điểm lên pháp quyển một cái, quát:
- Lôi Đả Chấn Quang quyết!
Giữa trời quang vang lên tiếng sét, một đạo hào quang vô cùng mãnh liệt nổ tung trước mặt Tây Môn Soái, Lâm Phiền mắng to một tiếng, hai mắt trắng xóa, lại thêm lỗ tai đau đớn, khiến hắn không thể khống chế cơ thể thăng bằng, miễn cưỡng nắm lấy góc bàn mới không ngã sấp xuống. Ghét nhất là loại pháp thuật kỳ dị này.
Pháp thuật cần một quá trình để phát ra, hoặc cần mượn môi giới để làm phép như Lâm Phiền, hoặc là kết pháp quyết mặc niệm chân ngôn. Nhưng pháp quyển này lại hoàn toàn khác biệt, pháp thuật có thể đạt được hiệu quả thuấn phát (bộc phát ngay lập tức), hơn nữa uy lực bội tăng. Dựa theo Lôi Đả Chấn Quang quyết bình thường, thân thể của người thi pháp hoặc là bàn tay sẽ xuất ra hào quang chói mắt vô cùng mãnh liệt, cũng khiến cho đối thủ ở gần đó cảm giác được, đơn nhiên dễ dàng phòng ngự. Nếu Lôi Đả Chấn Quang quyết không có tính tập kích, lại thêm bản thân không có bất kỳ lực sát thương gì, thì chẳng khác gì pháp thuật gân gà (vô dụng). Nhưng có pháp quyển thì mọi chuyện lại khác.
- Kim Ô Liệt Diễm.
Người thi pháp không bị quấy nhiễu, chiêu pháp thuật thứ hai cũng phát ra.
Kim Ô chính là mặt trời, Kim Ô Liệt Diễm có tổng cộng chín tầng, mỗi một tầng là một làn sóng liệt diễm, tu vi của Diệp Vô Song có hạn, chỉ phát ra hai đạo liệt diễm, nhưng cũng đủ khiến Tây Môn Soái kinh ngạc rồi.
Tây Môn Soái nghẹn không nói nên lời, hắn dò xét bốn người này, tu vi thấp, thế nhưng không ngờ người đầu tiên lại biết Kiếm Độn thuật, vì phải tốc chiến tốc thắng, dùng tới vòng càn khôn để khóa phi kiếm đối phương. Người thứ hai thì dử dụng pháp bảo còn cao thâm hơn cả vòng càn khôn của mình, nếu không phải chỉ mới Trúc Cơ kỳ, bằng vào pháp quyển này, nói không chừng đã đánh bại mình rồi.
Hai người khác thì sao?
Vân Thanh sơn quả không hổ là đệ nhất đại phái Đông châu, Tây Môn Soái không khỏi sinh lòng kiêng kỵ.
Cổ kiếm hộ thân, liệt diễm cuốn tới, mặc dù khiến Tây Môn Soái chật vật không thôi, nhưng vẫn không phá được phòng ngự của cổ kiếm. Tây Môn Soái thấy nha đầu chết tiệt kia định phát ra đạo pháp thuật thứ ba, liền quyết đoán thả tám thanh kiếm kia ra, vòng càn khôn đánh thẳng về phía Diệp Vô Song. Diệp Vô Song kinh hãi, pháp quyển có linh tính, cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm, lập tức vờn quanh thân thể chủ nhân, mặc dù vòng càn khôn trói chặt, nhưng cũng không thể đột phá được phòng ngự của pháp quyển, nhưng tu vi của hai bên không phải cùng một tầng thứ, chọi cứng pháp lực thì Diệp Vô Song sẽ sớm thất bại thôi.
Tám kiếm vừa thoát ly trói buộc, Cổ Nham liền nhân cơ hội chỉ huy, giết tới Tây Môn Soái, Tây Môn Soái chỉ có thể thu hồi pháp lực, để vòng càn khôn tạm thời vây khốn Diệp Vô Song, còn bản thân chuyên tâm ngự kiếm, đánh bay toàn bộ tám thanh bảo kiếm, thuận tay cầm cổ kiếm chém về phía Cổ Nham, bức bách Cổ Nham dùng kiếm độn để tránh thoát.
Nếu như vậy thì hắn có thể rảnh tay đối phó với Diệp Vô Song, nhưng lúc này hắn lại quên vẫn còn hai tên đệ tử Vân Thanh môn.
- Tam Tinh trận, lên!
Trăm đạo phù chú đều phóng lên, chia làm ba điểm tập trung, vây quanh Tây Môn Soái ở bên trong.
Cái gì đây? Tây Môn Soái không dám khinh thường, vội vàng triệu hồi cổ kiếm hộ thân. Tây Môn Soái vừa nhìn liền khó hiểu:
- Thiên Lôi phù?
Ở đây phải giới thiệu loại giấy vàng dùng làm môi giới này một chút, giấy vàng là vật phàm, cho dù ngươi là đại la kim tiên cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của giấy vàng, cho nên uy lực cũng có hạn, nhưng bởi vì Lâm Phiền có thiên phú vẽ bùa, cho nên Tông chủ yêu cầu Lâm Phiền không cần phải ngự kiếm, để tương lai có không gian phát triển. Đương nhiên, nếu ngươi cho rằng Lâm Phiền chỉ biết vẽ bùa, vậy thì nhất định là sai lầm mười phần rồi.
Tây Môn Soái nghi vấn: Thiên Lôi phù cũng muốn đả thương ta? Nghi vấn hai: Mẹ nó ở đâu ra nhiều Thiên Lôi phù như vậy?
Lâm Phiền quát:
- Chém yêu trừ tiên, thiên đạo luân hồi…
Tây Môn Soái kinh hãi, ngay cả vòng càn khôn cũng gọi trở về…
Bạch Mục ở bên cạnh đầu đầy mồ hôi, nói nhỏ với Lâm Phiền:
- Bên trái, bên trái, là bên phải.
- Là bên trái, hay bên phải?
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, không biết phát sinh chuyện gì, chỉ có Bạch Mục và Lâm Phiền là hiểu rõ, có vấn đề xảy ra, Bạch Mục bày ra trận pháp, còn Lâm Phiền thì vẽ bùa, Bạch Mục không biết, cũng không thể khởi động phù chú, còn Lâm Phiền thì không biết trận pháp này vận hành như thế nào, có lẽ là phải khởi động một tấm phù chú nào đó.
Tây Môn Soái không nhịn được nói:
- Giả thần giả quỷ…
- Mỹ nữ tại thượng, có giỏi thì ngươi chờ chúng ta một lúc.
Lâm Phiền chỉ một ngón tay vào Tây Môn Soái, nói:
- Trừ phi ngươi sợ hãi.
- …
Trán Tây Môn Soái nổi đầy gân xanh, không ngờ dám thách thức mình, cho tới nay vẫn không người nào dám thách thức mình, được rồi. Tây Môn Soái nói:
- Được, ta muốn xem xem ngươi có thần thông gì!
Có thể bày trò đùa giỡn một vị cô nương suốt bảy ngày, thì hiển nhiên chẳng phải loại hiền lành gì.
Lâm Phiền và Bạch Mục trở lại trong phòng khách sạn, Bạch Mục chạy xuống lầu, tiểu nhị đang ngủ say, Bạch Mục từ trong phòng bếp lấy một chén đậu đi lên, sau đó bắt đầu bày trận trên bàn, nói:
- Đây, đây, đây… Chín cái cùng một chỗ. Cái này, cái này, cái này… chín cái cùng một chỗ.
- Bạch Mục, ngươi đang đùa sao?
Lâm Phiền phát điên, cái này làm sao có thể nhớ rõ được? Cũng không thể dùng một lần xong, lại trở về phòng đọc thuộc lòng lần tiếp theo được.
Tây Môn Soái ở bên ngoài chờ đợi bọn họ, âm thanh Lâm Phiền và Bạch Mục nói chuyện… Không, là cãi nhau, tất cả mọi người đều nghe thấy, thì ra ở đây có một cái trận pháp, hai người bày trận xong. Nhưng bày trận thì sẽ không khởi động Thiên Lôi phù, còn không bày trận thì sẽ khởi động Thiên Lôi phù.