Ma giáo, Tây Môn Soái, Huyết Ảnh tông, Huyết Diệu thạch, trúc kiếm, còn cả bảo đao lục ngọc.
Chưởng môn Thiên Vũ chân nhân cũng không phải người cổ hủ, không chỉ kiến thức vô cùng thông tuệ, nghe thấy Huyết Diệu thạch mất trộm, liền đưa mắt nhìn Cổ Nham, trong lòng có chút lo lắng, tư chất Cổ Nham vô cùng cao, căn cốt kỳ giai, hơn nữa cha hắn mượn ngoại lực đề thăng hắn đến Trúc Cơ, tiền đồ vô hạn. Cũng chính vì thế, hai gã trưởng lão của Ẩn Tiên Tông mới hy vọng chưởng môn ngăn cản Cổ Nham phát triển, bởi vì bọn họ cho rằng Cổ Nham sớm muộn cũng sẽ rời khỏi Vân Thanh sơn, đến Huyết Ảnh tông.
Thiên Vũ chân nhân rất kiên trì, muốn đối đãi công bằng với các đệ tử. Cổ Nham có tu vi cao so với đám đệ tử cùng thế hệ, đây chính là tạo hóa của hắn, không nên can thiệp.
Còn may là không có lời đồn xuyên tạc nào, tránh cho có người sinh lòng nghi ngờ Cổ Nham là nằm vùng của Cổ Bình tại Vân Thanh môn.
Lúc Thiên Vũ chân nhân nghe nhắc đến bảo đao lục ngọc, có chút hiếu kỳ, nói:
- Lấy ra xem một chút!
Lâm Phiền tiến lên, lấy bảo đao lục ngọc ra, Thiên Vũ chân nhân nhìn qua, gật đầu nói:
- Phẩm cấp của bảo đao này, e rằng không dưới Vô Song pháp quyển, chẳng qua…
- Chẳng qua gì?
Lâm Phiền khẩn trương hỏi.
- Chẳng qua phải luyện hóa rất lâu.
Thiên Vũ chân nhân trả lời, trong lòng thầm nghĩ: hài tử đáng thương, đây là phật đao.
Tại sao lại nói đáng thương? Bởi vì đây là kiểu dáng phật đao, đao không lưỡi của đệ tử phật gia có nhiều chỗ khác biệt so với đao của phàm nhân, người tu chân sử dụng phật đao cũng như vậy.
Tại sao Thiên Vũ chân nhân không nói thật? Bởi vì nàng cũng không muốn Lâm Phiền bỏ ngang giữa chừng, Tông chủ của Chính Nhất Tông nổi tiếng lười biếng, hiếm có đệ tử chuyên tâm như vậy. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện không có biện pháp giải quyết, đợi đến khi tu vi của Lâm Phiền cao một chút, có thể luyện một vài tâm pháp phật môn, mặc dù không thể phát huy toàn bộ uy lực của bảo đao lục ngọc, thế nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Thiên Vũ chân nhân thầm kinh hãi, còn may đây là binh khí phật môn, nếu là binh khí đạo gia, e rằng những người này sẽ có người bị thương. Nếu là binh khí ma giáo, chắc chắn sẽ có người chết. Nát nhất là hung khí của tà nhân, e rằng không chỉ bốn người gặp nạn, mà những người ở Cửu Lang sơn, chỉ sợ cũng sẽ tử thương vô số.
Tạo hóa, nếu không phải phật đao này chỉ cầu tự bảo vệ mình, không muốn đả thương người thì bốn người làm sao có thể hàng phục được. Nhờ có Vô Song pháp quyển, tất cả đều là tạo hóa. Nhiều năm sau, Lâm Phiền hỏi Thiên Vũ chân nhân, nếu là phật đao, tại sao lại sát sinh? Giết chết cá nhỏ? Thiên Vũ chân nhân trả lời: phật đao chỉ là pháp bảo binh khí, trâu cũng không giết ruồi, nhưng nếu có một đám ruồi bọ lúc nào cũng vây quanh, e rằng trâu cũng sẽ thấy phiền.
Thiên Vũ chân nhân nói với Lâm Phiền, đây có lẽ là thiên ý. Ngoại trừ Lâm Phiền ra, không có người nào muốn đi tắm, cũng không có người nào lại nhàm chán đi bắt mười con cá nhỏ. Như vậy thì bảo vật này cũng không xuất thế, nhưng vì Lâm Phiền, cho nên bảo vật này mới xuất thế.
Lâm Phiền nói: đầm nước này quá bình thường. Thiên Vũ chân nhân trả lời: không phải núi cao mới có tiên ở.
…
Lâm Phiền lại bắt đầu nhàm chán sinh hoạt trong núi, trăm ngày sau Tông chủ xuất quan, theo thông lệ hỏi thăm, sau đó nghe nói Huyết Diệu thạch bị trộm, liền hừ lạnh hai tiếng. Lúc trông thấy bảo đao lục ngọc, Tông chủ kinh ngạc hỏi:
- Lâm Phiền, chưởng môn không nhìn thanh đao này sao?
Lâm Phiền nói:
- Nhìn rồi, nàng nói phẩm cấp của thanh đao này e rằng không dưới pháp quyển của Tử Trúc lâm.
Tông chủ lại nghiến răng hừ lạnh vài cái, hắn ngược lại không trách Lâm Phiền, mặc dù Lâm Phiền rất có lịch duyệt, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng tiếp xúc với người của phật gia, trong Tàng Thư các lại không đề cập tới binh khí phật môn, nhưng tuyệt đối không thể gạt được chưởng môn, chưởng môn không nói thì chắc chắn có nguyên nhân.
Tông chủ nói:
- Ta phải ra ngoài vài ngày, ngươi tự chơi một mình đi.
Một ngày sau, có người xâm nhập Tàng Kinh các của Thiên Âm tự, sau khi kiểm tra phát hiện thiếu mất một bản chép tay tâm pháp nhập môn của phật gia, là Thanh Tâm tâm pháp. Một ngày sau, vỏ bìa của Phật gia tâm pháp đã bị người ta lột đi, thay bằng vỏ bìa: Vô Lượng tâm pháp. Hai canh giờ sau, bản Vô Lượng tâm pháp này lại rơi vào tay Lâm Phiền.
Tông chủ nói:
- Đây là do một vị hảo hữu tặng cho ta, có chút xung đột với tâm pháp Vân Thanh môn, ngươi có thể luyện tập một chút, nhưng không cần lĩnh ngộ.
Lâm Phiền buồn bực hỏi:
- Như vậy là có ý gì?
- Lúc Trúc Cơ thì dùng tâm pháp của Vân Thanh môn luyện chân khí… Haizz, ngươi cứ dùng chân khí tâm pháp của Vân Thanh môn, sau đó dùng pháp môn Vô Lượng tâm pháp là được rồi.
Tông chủ nói đơn giản, nên Lâm Phiền cũng nhanh chóng hiểu ra. Chính là dùng tâm pháp Vân Thanh môn luyện thành chân khí, sau đó theo phương thức của Vô Lượng tâm pháp mà vận hành. Nhưng luyện được ba ngày thì Lâm Phiền lại cảm thấy nghi hoặc, luyện Vô Lượng tâm pháp hoàn toàn không có chút khó khăn, thế nhưng… Ví dụ dùng tâm pháp Vân Thanh môn để đánh ra quyền, có thể đánh nát một tảng đá lớn, nhưng dùng tâm pháp Vô Lượng tâm pháp để đánh thì chỉ có thể đánh nát một khúc gỗ.
Lâm Phiền nghi hoặc hỏi Tông chủ:
- Nhất thiết phải luyện Vô Lượng tâm pháp ư?
Tông chủ thở dài, đáp:
- Lâm Phiền, Vô Lượng tâm pháp này mặc dù tầm thường, nhưng nó là kỷ vật cuối cùng mà hảo hữu của ta lúc còn sống lưu lại, ta không muốn nhìn nó thất truyền.
Thì ra là kỷ vật, Lâm Phiền giật mình. Vô Lượng tâm pháp này cũng không phải thứ tốt gì, chỉ là một cái pháp môn mà thôi, ba ngày qua mình đã nghiên cứu tu tập xong. Lâm Phiền quyết định, chờ tương lai mình có tư cách thu đồ đệ, đem tâm pháp này truyền thụ cho đồ đệ của mình là được. Chẳng qua Lâm Phiền rất có ngộ tình, nếu như đây chỉ là pháp môn, vậy thì có thể lược bớt phân nửa Vô Lượng tâm pháp, như vậy thì nắm giữ lại càng đơn giản hơn.
…
Trong núi không mùa, lạnh lẽo quanh năm, đảo mắt mà đã một năm trôi qua.
…
Trong thời gian này, Bạch Mục và Lâm Phiền thường xuyên bái phỏng nhau, Diệp Vô Song cũng chạy đến chơi, duy nhất chỉ có Cổ Nham là vẫn luôn ở Thiên hành tông, ở trong trạng thái bế quan.
Rời khỏi Thanh Nguyên tông, cáo từ Bạch Mục trở về Chính Nhất Tông, vừa đánh cờ với Tông chủ vừa nhắc đến chuyện của Cổ Nham. Tông chủ cầm một quân cờ hồi lâu vẫn không hạ xuống, nói:
- Đạo pháp tự nhiên, hết thảy tùy tâm. Cổ Nham sư huynh của ngươi bế quan hơn nửa năm, hiển nhiên trong lần lịch lãm này đã gặp phải cao thủ, tự cảm thấy mình không đủ, có chút nóng lòng tiến bộ.
Lâm Phiền hỏi:
- Đây là chuyện xấu?
- Thắng làm vua thua làm giặc, là tốt hay xấu thì bây giờ vẫn không thể kết luận được.
Tông chủ hỏi:
- Ngươi có ý kiến gì đối với vị Cổ Nham sư huynh này o?
- Mặc dù có chút cổ hủ, nhưng tính cách kiên trì rất hiếm có.
Lâm Phiền trả lời.
- Ừm, kiên trì… Ít nhiều cũng có chút tâm tính của ma đạo.
Tông chủ nói:
- Cách nghĩ khác biệt, Cổ Nham sư huynh này của ngươi kiên trì tu luyện, e rằng làm nhiều công ít. Nếu như tu hành ma đạo, vậy thì làm ít công nhiều. Công pháp chính đạo, chưa từng xuất hiện ngoại lệ học cấp tốc.
Lâm Phiền nói:
- Mong Tông chủ chỉ điểm đơn giản một chút.
- Như vậy còn không đơn giản?
Tông chủ nói:
- Hai người cùng một tư chất, một người nhập chính đạo, một người nhập ma đạo, trong vòng mười năm, hai mươi năm, ma đạo tất thắng chính đạo. Nhưng ba mươi năm, năm mươi năm sau, chính đạo tất thắng ma đạo. Chẳng qua, tu vi ma đạo gian khổ, dụng công càng nhiều, cho dù là hai trăm năm sau, ai thắng ai thua, cũng không thể biết được. Cổ Nham sư huynh của ngươi tu luyện tự cường, tiến triển đương nhiên nhanh hơn người khác, nhưng nếu như hắn là đệ tử ma giáo, vậy thì thành quả sẽ tốt hơn so với chính đạo rất nhiều.
Lâm Phiền nói:
- Cổ Nham sư huynh kiên trì như vậy vì bản thân là đệ tử Vân Thanh môn.
- Ha ha, Vân Thanh môn… Vân Thanh chỉ là một ngọn núi, mà Vân Thanh môn là đại vương của Vân Thanh sơn. Haizz… Cảnh giới của Cổ Nham sư huynh ngươi e rằng khó có thể đột phá. Tính cách chấp nhất, thậm chí là chấp mê.
Tông chủ lo lắng, nếu Cổ Nham vẫn tiếp tục truy cầu tu vi cảnh giới hơn người, một khi gặp giới hạn, không thể đột phá tu vi, e rằng… Tất cả đều là tạo hóa cả.