• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật... sao." Vu Mộc Hi có chút không dám tin, làm sao nhanh như vậy liền bình phục.

"Chị, chị của em..."

Lệ Thịnh Quân run rẩy cầm ta cô, thật muốn đi cắn lưỡi, chặt tay.

Anh ta như vậy đều là một biện pháp tạm thời, trở về nhất định phải rửa tay ba lần: “Chị, mặc dù em bây giờ trong đâu còn có rất nhiều chuyện mơ hồ, cũng quên đi một ít, nhưng em lờ mờ nhớ là chị bình thường đối với em tốt bao nhiêu, là em gầy đây đã để cho chị lo lắng."

Vu Mộc Hi hốc mắt ươn ướt, một lúc sau, gật đầu một cái.

Tuần lễ tiếp theo, bác sĩ quan sát Lệ Thịnh Quân một lúc, thấy anh ta gần như bình thường. Lúc này, mới cho anh xuất viện.

...

Vu Mộc Hi đưa anh đi một hồi ở bãi xe bệnh viện, thấy một chiếc xe POLO màu trắng trước mặt, mở khóa, ngồi vào chỗ tài xế.

Lệ Thịnh Quân không lên, vẻ mặt có chút khó nói.

Anh đời này chưa ngồi qua chiếc xe nhỏ và nhỏ như vậy.

Theo anh biết, Vu Mộc Hi trước kia cũng là một người nổi tiếng trong giới livestream, bây giờ coi như danh tiếng có xấu đi thì cũng không đến nỗi nghèo như vậy.

"Quên nói với em, chị đem chiếc Ferrari bán rồi." Vu Mộc Hi thấy anh một mực không động đậy, lúc này mới nhớ mình không có nói với cho anh chuyện đổi xe.

"Từ Ferrari xuống POLO?" Lệ Thịnh Quân khóe miệng giật một cái, nói thêm "Nó là đồ cũ à?"

Vu Mộc Hi trong lòng hồi hộp, sợ anh lại tự tạo áp lực cho mình, hỏi han sẽ phiền phức nên cô vội vàng giải thích: “Chị là suy nghĩ dành ra ít tiếp để gây dựng sự nghiệp, chị đã nghĩ mình muốn làm gì rồi, em yên tâm, chờ ngày này năm sau chị bảo đảm em sẽ được ngồi lên Ferrari lần nữa."

Lệ Thịnh Quân mỉa mai trong lòng, chắc không thể làm ăn nếu không có đàn ông.

"Tiểu Ly, thật ra thì POLO cũng không tệ, em quên ba mẹ chúng ta lúc ấy nợ nần chồng chất, ngay cả nhà cũng bán, chị dùng 5 năm, từ cái gì cũng không có đến bây giờ có thể mua nhà mua xe, coi như là rất tốt, có đúng hay không?"

Thấy anh yên lặng, Vu Mộc Hi tiếp tục an ủi.

"Ừ."

Lệ Thịnh Quân ngồi vào ghế sau, cảm thấy Trình gia thật sự không ra gì, Vu Mộc Hi thế nào đi nữa cũng là con ruột, bên ngoài nói thế nào đó là chuyện của người khác, quan hệ ruột thịt cũng không thể xóa bỏ.

Hơn nữa Vu Mộc Hi biến thành như hôm nay, Trình gia tuyệt đối có trách nhiệm rất lớn.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện của anh ta, bây giờ điều anh ta quan tâm là lúc nào có thể trở về thân thể ban đầu.

"Nghe nói... Lệ Thịnh Quân sẽ không tỉnh?"

"Ừ, hôn mê lâu như vậy, có thể sẽ trở thành người thực vật."

Vu Mộc Hi thở dài, ai lại có thể nghĩ rằng người đàn ông ác độc mà cô mới gặp không lâu trước đây không lâu sau trở thành người thực vật, quả nhiên làm người không thể quá cay nghiệt.

Lệ Thịnh Quân nắm chặt nắm đấm: “Thang máy lúc đó tại sao lại xảy ra chuyện?"

Đó là thang máy riêng củ anh, đắt tiền như vậy, hơn nữa mỗi tuần đều được kiểm tra, đây căn bản là một chuyện vô lý.

"Nghe cảnh sát nói là có người muốn đối phó Lệ Thịnh Quân nên ở trong thang máy đã động tay động chân, đã bắt được người, nghe nói hung thủ là vì Lệ Thịnh Quân cướp bạn gái hắn, nên ghi hận trong lòng..."

"Không thể nào."

Lệ Thịnh Quân tức giận ngắt lời.

Anh ta sẽ không làm ra loại chuyện cướp bạn gái của người khác này, anh ngay cả đàn bà cũng không có, lời đồn ngoài giới rằng hắn phong lưu háo sắc, thật ra thì đều là do Lệ Lăng Châu vì tranh đoạt quyền thừa kế của Trung Trấn nên đem anh ta bôi xấu ra ngoài, cơ bản những lời nói xấu đó anh ta không để vào mắt, nên cũng không buồn giải thích.

Không ngờ bây giờ lại chuốc họa vào thân.

Vu Mộc Hi nghiêm túc lái xe, không chú ý tới vẻ mặt của hắn, nói: "Không có gì là không thể, người như anh ta mê gái háo sắc, không có lễ nghĩ, cuối cùng cũng không làm được cái gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK