Vất vả lắm mới nhịn được đến tan học, Lệ Thịnh Quân bị thầy Cố gọi ở lại tiếp tục hiện trường giảng về dạ dày một hồi.
Từ phòng thí nghiệm ra, Lệ Thịnh Quân tìm thẳng một nơi để nôn hết bữa tối hôm qua ra. Cả đời này anh không sợ trời không sợ đất, chỉ ghê tởm mỗi thi thể người thật.
...
Buổi chiều.
Lệ Thịnh Quân chọn một tiết của lớp lý thuyết, chỉ cần yên lặng ngồi trong phòng học nghe giảng là xong.
Anh cố ý vị trí cuối nhất lớp.
Tiết học dài dằng dặc thực sự nhàm chán, hắn giở đại quyển sách, Chợt phát hiện ở giữa có kẹp một tờ giấy màu trắng.
Mở ra xem là một bức phác họa, trên đó là một người phụ nữ, lúc cười khóe miệng có hai lúm đồng tiền ngọt ngào. Đây là Vu Mộc Hy?
Lệ Thịnh quân hơi sửng sốt.
Bức này vẽ rất đẹp, dù chỉ là một bức phác họa không màu cũng thể hiện được tất cả vẻ rực rỡ chói lọi trên gương mặt người phụ nữ. Có thể nhìn ra được người vẽ đã bỏ tâm tư vào.
Tờ giấy này kẹp trong sách vở của Vu Cẩn Ly, chắc chắn là Vu Cẩn Ly vẽ.
Chỉ là cậu ta vẽ chị mình cũng dụng tâm quá rồi.
Hoàn toàn không giống một người ở góc độ là em trai mà vẽ ra chị của mình.
Chẳng lẽ..... Vu Cẩn Ly thích Vu Mộc Hy? Thật ra cũng không gì là không thể cả, Hai người không có quan hệ máu mủ, Vu Cẩn Ly không trọ ở trường mà thà rằng về nhà quét dọn vệ sinh nấu cơm cho Vu Mộc Hy, em trai sẽ tốt được như thế sao, rất ít.
Lệ Thịnh Quân cất bức phác họa đi.
Coi như là phát hiện ra bí mật này cũng chẳng liên quan gì tới anh.
...
Chạng vạng tối, Lệ Thịnh Quân lại mặt dày mày dạn trở về chung cư, anh tự nhủ chính mình rằng, đây chỉ là tạm thời, chờ Hoắc Đình Diễn trở về, anh có đủ tiền thuê phòng ở ngoài hoặc là ở khách sạn, thì sẽ không cần ở cùng với Vu Mộc Hy nữa.
Mở khóa cửa ra, trước mặt đã bắt gặp Vu Mộc Hy từ trong nhà ăn đi ra, cô vừa tắm rửa xong, tóc quấn lại trên đầu, làn da hiện ra màu đỏ ửng, Trên người mặc một chiếc áo choàng tắm Nhật thức xuân màu vàng nhạt, trên eo lười biếng buộc một chiếc thắt lưng, một chiếc cổ chữ V gần như được mở ra từ dưới cổ đến thắt lưng, còn bên trong thì như ẩn như hiện...
Lệ Thịnh Quân chỉ cảm thấy cơ thể ngàn năm đóng băng có huyết dịch xông lên trán trong nháy mắt.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một trận, Vu Mộc Hy cứng một chút, Sau đó nhanh chóng dùng cánh tay ôm lấy ngực mình: “Chị về phòng thay bộ quần áo đã."
Sau khi cửa phòng ngủ "uỵch" đóng lại, Lệ Thịnh Quân lấy tay đè huyệt Thái Dương của mình, tự nhủ rằng, đây là cơ thể của Vu Cẩn Ly, bởi vì cậu ta thích chị của mình, Nên cơ thể đó xúc động theo bản năng. Chuyện không liên quan gì tới anh.
Anh trong sạch.
Năm phút sau, Vu Mộc Hy thay bộ đồ sạch sẽ gọn gàng ra
Khuôn mặt nhỏ vốn trắng nõn trở hồng hào, cũng chẳng biết là hiệu quả của việc đi tắm hay là xấu hổ nữa.
Nghĩ đến mới vừa rồi bị em trai mình nhìn thấy mình gợi cảm như vậy, da mặt dù dày cỡ nào cũng sẽ rất ngại.
Lệ Thịnh Quân ngẩng đầu nhấc lên tầm mắt quét nàng một chút, Ánh mắt theo bản năng dừng ở nơi ngực của cô
Vu Mộc Hy nhạy cảm bắt gặp, quẫn bách trừng mắt về phía anh.
"Không nhìn thấy gì cả." Mắt đen nháy của Lệ Thịnh Quân hiện lên một tia cứng nhắc không dễ dàng nhận thấy.
Anh tuyệt đối không bằng lòng tin những gì vừa rồi trong đầu mình lại nghĩ thành suy nghĩ hoang đường "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh sẽ không tin rằng cô sẽ gợi cảm đến thế". Quả nhiên không phải là cơ thể của chính thì không thể nào khống chế được.
Đáy lòng của anh dâng lên sự khổ não, ngoài miệng vẫn nhàn nhạt như cũ: “Yên tâm đi, vừa nãy tôi chỉ coi coi là thi thể nữ trong tiết thực hành hôm nay."