Lệ Thịnh Quân tỉnh lại, mắt sưng ê ẩm, đầu cũng nhói đau.
Đỉnh đầu trống rỗng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ tít tít.
Đây là bệnh viện?
Anh ngơ ngác nhìn trần nhà mấy phút mới nhớ ra tại sao mình lại ở chỗ này.
“Em tỉnh rồi.”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngạc nhiên.
Một khuôn mặt xinh đẹp hơi có vẻ tiều tụy phóng đại trong mắt anh.
“Vu... Vu Mộc Hi.”
Trong đầu Lệ Thịnh Quân dừng lại một lát, nói ra tên của người phụ nữ trước mặt.
Sao lại là người phụ nữ này?
Anh xảy ra chuyện đưa đến bệnh viện cô ta còn theo tới.
Mẹ anh đâu? Cha anh đâu?
Tại sao là cô ta?
“Quá tốt rồi, em còn nhận ra chị, chị chỉ sợ đầu em xảy ra vấn đề không nhớ rõ chị nữa.” Vu Mộc Hi nắm lấy tay anh cầm thật chặt, trong vành mắt còn lóe lên ánh lệ.
Lệ Thịnh Quân bị làm cho buồn nôn.
Người phụ nữ diễn xong chưa vậy, anh và cô ta rất quen sao, bệnh tâm thần à.
“Buông ra....”
“Em chờ chút, chị đi gọi bác sĩ Từ tới.”
Vu Mộc Hi không đợi anh nói xong đã vội vã chạy ra ngoài.
Lệ Thịnh Quân định ngồi dậy, nhưng vừa mới cử động, phát hiện toàn thân đau run rẩy, không thể nào dậy được.
Khoảng một phút, bác sĩ Từ dẫn theo hai bác sĩ qua làm kiểm tra cơ thể cho anh.
Lệ Thịnh Quân phối hợp với bác sĩ kiểm tra một phen, mới khàn khàn mở miệng: “Cha mẹ tôi đâu, tại sao người phụ nữ này lại ở đây, đuổi cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta.”
Vu Mộc Hi khẽ giật mình, giải thích: “Chị không nói cho cha mẹ, sợ bọn họ lo lắng.”
“Ai là cha mẹ cô, có phải cô có tật xấu hay không.”
Lệ Thịnh Quân giận đến đau não, hôm qua không hề nhìn cô ta là miếng cao da chó mà, đã gặp phụ nữ không biết xấu hổ, song chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.
Gặp mặt ba mẹ mình một lần đã thành ba mẹ cô ta.
“Em sao vậy, cha mẹ em chính là cha mẹ chị mà, điểm ấy sẽ không thay đổi.”
Vu Mộc Hi khó hiểu quay đầu hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, thằng bé thật sự không có chuyện gì sao, vì sao tôi cảm thấy thằng bé là lạ, trước kia tính tình em tôi khá tốt, trước giờ sẽ không mắng người, tình cảm của thằng bé và tôi vẫn luôn rất tốt.”
Bác sĩ Từ ngược lại là rất bình tĩnh: “Điều này rất bình thường, dù sao đầu óc cũng bị thương nặng như thế, tính khí nóng nảy hoặc là mất trí nhớ tạm thời đều là bình thường, đợi lát nữa đi chụp CT, quan sát xem sao.”
Vu Mộc Hi nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng càng đau lòng hơn.
Cô luôn muốn chăm sóc tốt cho em trai, cái tuổi này cậu nên hưởng thụ cuộc sống đại học, lại phải đi đưa thức ăn ngoài đêm hôm khuya khoắt, vẫn là cô thật sự chưa hiểu cậu, cô nên dành nhiều thời gian quan tâm cậu hơn.
“Chờ một chút, em trai cô?” Lệ Thịnh Quân nhạy cảm bắt lấy từ mấu chốt.
“Đúng vậy.” trong lòng Vu Mộc Hi có dự cảm không tốt: “Không phải em không nhớ rõ chị là chị em đấy chứ.”
“Cô là chị tôi?” ánh mắt Lệ Thịnh Quân nhìn Vu Mộc Hi tựa như đang nhìn một người bị bệnh thần kinh: “Cô đừng nổi điên, tôi không muốn nói nhảm với cô, cô gọi cha mẹ tôi đến đây, về phần cô, nếu cô không đi tôi sẽ báo cho cảnh sát.”
Trong lòng Vu Mộc Hi lành lạnh, nhìn bác sĩ Từ lần nữa.
Bác sĩ Từ đẩy kính mắt: “Xem ra có chút nghiêm trọng, có điều trong đầu cậu ấy không có tụ máu, không có vấn đề lớn, thật ra như bây giờ đã là tốt rồi, cô xem đến bây giờ một bệnh nhân khác trong thang máy vẫn còn chưa tỉnh, nghe nói có có thể trở thành người thực vật.”
Vu Mộc Hi nghe xong suýt nữa muốn chắp hai tay nói A Di Đà Phật, nhất định là đời này cô làm nhiều chuyện tốt, nếu không em trai cô mà thành người thực vật, cô làm sao xứng đáng với cha mẹ nuôi được.
“Ông nói một người khác trong thang máy có phải chàng trai trẻ đưa thức ăn ngoài hay không?” Lệ Thịnh Quân trầm giọng nhìn về phía bác sĩ Từ.