Cận Thiếu Phong đứng trước mặt của Thư Di ánh mắt buồn bã mà nói lời tạm biệt.
“Thư Di, anh phải đi đây! Liệu rằng em sẽ nhớ anh chứ?”
Thư Di đột ngột lao vào vòng tay của Cận Thiếu Phong mà ôm chặt, vui vẻ nói.
“Tất nhiên rồi! A Phong, tuy em không biết lí do vì sao anh lại rời đi nhưng em mong anh sẽ có được cuộc sống mà mình muốn”
“Anh nhất định sẽ trở lại, Thư Di, chờ anh!”
“A Phong?”
Lúc đó Thư Di vốn vẫn còn ngây thơ đắm chìm trong tình yêu khờ dại của mình dành cho Sở Trạch Hiên cho nên những lời mà Cận Thiếu Phong nói khi đó thực sự cô không để vào lòng, chỉ đơn giản nghĩ rằng Cận Thiếu Phong coi mình là em gái nên mới đơn thuần thông báo như vậy.
Quay trở về hiện tại, đột nhiên Thư Di tỉnh khỏi giấc mộng, mơ màng mở mắt, Cận Thiếu Phong đã rời đi nhiều năm như vậy sao cô tự nhiên lại mơ về anh ấy nhỉ? Kì lạ quá!
Đúng lúc này, Tâm Dao từ đâu chạy ra xà vào lòng cô thủ thỉ.
“Mẹ”
“Tâm Dao… mẹ có thể giúp gì được cho con nào?”
“Mẹ nói hôm nay sẽ mua kem cho con, khi nào thì chúng ta đi? Con chờ nãy giờ rồi á!”
“Cả ngày hôm nay con chỉ nghĩ về kem thôi sao, thôi được, bây giờ chúng ta đi nhé!” Thư Di xoa xoa chiếc đầu nhỏ lanh lợi kia mà bỗng thấy vui lây.
Thấy con bé tươi cười như vậy, cô lại nhớ về đêm hôm trước, cô đã nói với Tâm Dao rằng bố con bé và cô đã chia tay nhau trong hoà bình. Cũng may, con bé ngoan ngoãn ngồi nghe cô kể rồi thiếp đi lúc nào không biết. Sau đó, mỗi lần cô nhắc đến bố con bé, Tâm Dao liền chuyển chủ đề, còn cố tình đổi tên bài diễn thuyết của mình thành “Người bố trong mơ của em”. Cô chỉ hi vọng chuyện của cô sẽ không làm ảnh hưởng đến Tâm Dao, cũng mong cô giáo ở nhà trẻ để ý đến tâm trạng của con bé nhiều hơn.
Hạ Thư Di trước khi đưa Tâm Dao khi đi mua kem như đã hứa, liền ở nhà tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, cô thuận tiện đi xuống nhà vứt rác nhưng lại không ngờ mọi hành động của mình đều được Cận Thiếu Phong chính mắt nhìn thấy.
“Thư Di, những năm anh đi, sao cuộc sống của em lại trở nên như vậy?”
“Thưa sếp, theo những gì tôi điều tra được, sau khi anh rời khỏi thành phố A, Hạ Thiên Định và vợ ông ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn vào hai năm trước. Do hoạt động kém mà họ nợ một khoản tiền lớn, sau khi bọn họ qua đời, xưởng sản xuất rượu của Hạ gia cũng đóng cửa, còn vườn nho được đem đi bán đấu giá. Cô Hạ cũng buộc phải rời đi” Thư kí của Cận Thiếu Phong từ tốn trả lời.
Cận Thiếu Phong cảm thấy anh thật vô tâm, anh không hề biết những chuyện xảy ra với Thư Di và gia đình của cô, những năm qua chắc chắn cô đã phải chịu đựng tổn thương rất nhiều.
Ngay sau đó, Cận Thiếu Phong liền ra lệnh cho cô gái thư kí bên cạnh mình.
“Dùng tốc độ nhanh nhất mua lại xưởng sản xuất rượu và vườn nho nhà họ Hạ cho tôi”
“Vâng, thưa sếp”
Cận Thiếu Phong mỉm cười trìu mến nhìn bóng lưng thướt tha của Thư Di, cuối cùng cũng đến một ngày anh có thể làm tất cả mọi việc cho Thư Di, cô sẽ vui chứ?
Cận Thiếu Phong dự đến chào hỏi Thư Di để gây bất ngờ nhưng bỗng chợt khựng lại khi nghe thấy một giọng nói non nớt của một cô bé chạy đến bên Thư Di hồn nhiên gọi “Mẹ”.
Cuộc nói chuyện của hai mẹ con, Cận Thiếu Phong đứng đằng sau nghe không sót chữ nào.
“Ơi, con yêu! Mẹ đã dặn là chờ mẹ ở cửa cơ mà, sao con lại chạy đến đây?”
“Là vì con muốn mau chóng đi ăn kem đó ạ”
“Phục con rồi, chúng ta đi thôi!”
“Dạ”
Cận Thiếu Phong sững sờ trước hình ảnh xảy ra trước mắt mình, cô bé đó… chẳng lẽ là con gái của Thư Di và Trạch Hiên sao? Rõ ràng 10 năm trước Sở Trạch Hiên rất ghét Thư Di, anh vẫn luôn tin tưởng rằng Thư Di sẽ không ở bên hắn ta. Vì lẽ đó mà anh mới hạ quyết tâm rời khỏi thành phố. Vậy mà giờ đây anh lại chứng kiến cảnh này, họ đã có con với nhau rồi ư? Rốt cuộc sau khi anh đi đã có bao nhiêu chuyện xảy ra?
Tất nhiên những việc đột ngột xảy ra trước mắt anh như vậy đều khiến anh bất ngờ, Cận Thiếu Phong quyết định cho người đi điều tra.
“Điều tra cuộc sống của Thư Di trong những năm qua cho tôi”
“Vâng”
______________
Bệnh viện Thư Nhã
Thư Di vì bận bịu chăm sóc bệnh nhân mà đến quên cả thời gian ăn trưa, cô mệt mỏi vươn vai.
“Ôi mệt quá đi mất! Giờ ăn trưa cũng sắp hết rồi, mình phải tìm thứ gì đó bỏ bụng đã mới được”
Đột nhiên, cô nghe thấy có ai đó gọi mình.
“Thư Di”
“Thư Di, em… có nhớ anh không?”
Thư Di ngất ngây trước khuôn mặt điển trai này, đôi mắt ánh tím cùng màu tóc bạc ánh kim này trông có vẻ rất quen thuộc nhưng cô bất chợt lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, cả người đàn ông này nữa, thật sự rất quen mắt. Dường như Thư Di cảm nhận được người đàn ông đứng trước mặt cô đây đem lại cho cô cảm giác an toàn giống như người nhà vậy.
Cận Thiếu Phong tiếp tục gọi Thư Di thêm lần nữa, đôi mắt thâm tình hướng về phía cô: “Thư Di”.
A… hình như cô nhớ ra rồi, Thư Di chợt thốt lên.
“A Phong, là anh đó sao?”
Cảm giác của Cận Thiếu Phong lúc này là gì? Đó chính là vui mừng, hạnh phúc, phấn khích khi sau bao nhiêu năm xa cách cô vẫn nhận ra anh. Anh sải bước tiến tới ôm chặt cô vào lòng, cười tít mắt nói.
“Thư Di, may là em vẫn nhận ra anh”