• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, tin tức Lâm lão giải phẫu đã lan truyền khắp trên các trang tin tức. Mặc dù đây là thông tin nội bộ nhưng không hiểu sao nó vẫn có thể dò rỉ ra bên ngoài. Tin tức này ngay lập tức đã chiếm độ phủ sóng toàn thành phố.

Sở Trạch Hiên lái xe, bởi vì Thư Di không muốn bị người ta tiếp tục soi mói nên cô đã ngồi ở ghế sau, trực tiếp tiến thẳng vào Quân tổng.

Cuộc phẫu thuật sẽ bắt đầu từ lúc 9h, Sở Trạch Hiên trước đó mở một cuộc họp nho nhỏ thống nhất lại một số điều với nhóm phụ tá rồi sau đó mới tiến vào phòng phẫu thuật. Thư Di vẫn như cũ, từng cử chỉ hành động đều lọt vào tầm ngắm của người khác, nhưng cô đâu có để tâm, mục đích của cô đến đây là phối hợp cùng anh hoàn thành cuộc phẫu thuật của Lâm gia gia thôi.

Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Sở Trạch Hiên nhìn sắc mặt của từng người trong phòng phẫu thuật, bình tĩnh nói.

“Bắt đầu!”

“Dao phẫu thuật!”

Phòng phẫu thuật bắt đầu rơi vào khoảng không ngưng trọng, bàn tay của anh thoăn thoắt tiến hành phẫu thuật, một bên là máy đo nhịp tim vẫn kêu tít tít, một bên là tiếng dụng cụ phẫu thuật kêu leng keng.

Thời gian trôi qua cực kì nhanh, đã qua 5 giờ, thời điểm cuộc phẫu thuật tiến vào giai đoạn quan trọng nhất. Ánh mắt của anh nhìn về phía cô dòi hỏi.

“Phía bên dưới tôi sẽ dùng tốc độ nhanh hơn một chút. Có vấn đề gì không?”

Thư Di ngước mắt nhìn anh, đẩy khẩu trang cao hơn một chút, đáy mắt hoàn toàn là tự tin.

“Không có”

“Rất tốt!”

Sở Trạch Hiên thu hồi tầm mắt, động tác bắt đầu nhanh hơn khiến cả người trong phòng phẫu thuật lẫn người ngoài đều hồi hộp, không nhìn kịp. Vậy mà Thư Di lại khác, cô không cần anh nói bất chứ cái gì, thậm chí là không cần anh phải giơ tay lên, cô cũng đoán được anh cần cái gì, cô xử lí rất nhanh gọn lẹ.

Vương Giai Thuỵ đứng một bên mở to mắt kinh ngạc nhìn Thư Di, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc rồi dần dần chuyển sang tán thưởng. Mặc kệ sự cố liên quan đến cô có phải sự thật hay không, giờ phút này nhìn Thư Di, đúng là không uổng công Sở Trạch Hiên kiên quyết giữ cô ở lại nhóm phụ tá.

Cuộc phẫu thuật quan trọng này, tất cả mọi người đều tập trung cao độ, so với thời gian ước định trước đó vậy mà lại hoàn thành xong trước nửa tiếng. Tất cả mọi người đều không dám suy nghĩ đến! Tuy rằng cuộc phẫu thuật thành công là do thủ thuật cao tay của Sở Trạch Hiên nhưng mọi người đều rất rõ, nếu không có sự phối hợp ăn ý của Thư Di thì cũng không có khả năng theo kịp tiến độ và hoàn thành xong trước thời gian như thế này!

Sở Trạch Hiên hướng tầm mắt nhìn về phía Thư Di cất lời.

“Tiến hành khâu vết mổ”

Hai người tuy không nhìn nhau lâu, nhưng trong nháy mắt đều lộ ra tia hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, khoé miệng cũng vô thức nương theo nụ cười…

Ra khỏi phòng phẫu thuật, Vương Giai Thuỵ tiến đến gần cô, trong lời nói đều là sự tán thưởng.

“Bác sĩ Hạ, cuộc phẫu thuật ngày hôm nay cô thật sự khiến tôi bất ngờ, từ đầu đến cuối tôi không hề dời mắt khỏi cô, đáng lí ra cô không nên ở khoa phụ sản”

“Cá nhân tôi cảm thấy thật sự yêu thích, không hề liên quan đến năng lực. Mặt khác, việc tôi không làm, tôi sẽ không thẹn với tâm”

Vương Giai Thuỵ tập trung nhìn Thư Di, ánh mắt của cô nhìn ông ta thực sự là tự tin và nghiêm túc, chẳng lẽ ánh mắt này thật sự sẽ đi kê sai đơn thuốc khiến người ta xảy thai hay sao?

Đúng lúc này, hộ sĩ của Quân tổng tiến đến, cô ấy nhìn mọi người ở đây một lượt, tầm mắt lại xẹt qua bàn tay đã rửa sạch của Sở Trạch Hiên, thanh âm phát ra có chút quái dị.

“Bác sĩ Hạ, bên phía cục cảnh sát đưa người tới tìm cô”

“Cục cảnh sát?”

Thư Di nhíu mày, bởi vì khi nãy phối hợp cùng anh, phải đứng ở trong phòng phẫu thuật rất lâu nên giờ cô rất đuối. Chỉ là cô không nghĩ ra, giờ đã là 7h tối, cục cảnh sát tìm cô có chuyện gì?

Theo bản năng, Thư Di quay đầu nhìn về phía Sở Trạch Hiên. Anh cũng không nói gì, biểu tình lạnh nhạt nhìn cô, khiến người ta nhìn vào đều không biết anh đang nghĩ gì. Thư Di thu hồi tầm mắt, gật đầu với hộ sĩ kia, đi theo hộ sĩ đến chỗ mà cảnh sát đang chờ.

Vương Giai Thuỵ lúng túng nhìn bóng lưng của Thư Di sau đó lại nhìn Sở Trạch Hiên.

“Sở Thiếu… cô ấy…”

Sở Trạch Hiên tiến đến nhìn Vương Giai Thuỵ nói.

“Tôi giữ cô ấy ở lại nhóm phụ tá là bởi vì cô ấy có thể phối hợp cùng tôi hoàn thành cuộc phẫu thuật này chứ không hề có một chút tâm tư nào khác”

Vương Giai Thuỵ sửng sốt, thái độ này của Sở Trạch Hiên khiến ông không phản ứng kịp. Anh nói xong cũng đi thẳng về phía khu vực kí túc xá.

“Tôi đi nghỉ ngơi trước”

Thật ra, Lâm lão vừa phẫu thuật xong, có khả năng đêm nay sẽ xuất hiện một vài triệu chứng, chính vì thế mà anh không thể đi quá xa, cho nên Quân tổng đã sắp xếp cho anh một phòng đơn để anh tiện nghỉ ngơi.

Sở Trạch Hiên vừa đi vài bước, lại hướng mắt về phía Thư Di và cảnh sát đang nói chuyện… Ánh đèn ở phía hành lang nhập nhoè, chiếu rọi vào gương mặt kiên định của Thư Di, tất nhiên cô cũng không vì mấy người bên phía cảnh sát mà lộ rõ cảm xúc.

“Tôi tin bản thân tôi vô tội, bất quá, tuần sau sẽ mở phiên toà, có phải lỗi của tôi hay không, tôi càng nguyện ý tin tưởng pháp luật. Những gì tôi muốn nói cũng đã nói hết rồi, thứ mấy người cần hiểu cũng đã hiểu hết rồi, tôi vừa hoàn thành xong cuộc phẫu thuật, thật sự rất mệt”

“Bác sĩ Hạ, tuy rằng chúng tôi cũng rất muốn tin cô nhưng…”

Thư Di ánh mắt kiên định nhìn bọn họ.

“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không giải thích gì nữa, mọi chuyện còn lại, đều giao cho pháp luật. Chẳng lẽ các người lại không tin tưởng pháp luật, cho rằng họ không công bằng?”

Chỉ với câu nói đó đã khiến viên cảnh sát á khẩu, không trả lời được. Thư Di mệt mỏi cất lời.

“Xin hỏi, còn chuyện gì nữa không? Nếu không, tôi có thể đi được chưa?”

Viên cảnh sát vẫn tiếp tục “níu kéo” cô.

“Bác sĩ Hạ, chúng tôi cũng chỉ muốn tìm hiểu rõ hơn một chút về trường hợp của cô. Hơn nữa, hiện giờ dư luận vẫn đang xôn xao về cô, chúng tôi không thể không vào cuộc được”

Thư Di thở dài, dựa người vào tường mệt mỏi nói.

“Tôi hiểu các anh muốn nói gì, những gì cần nói tôi cũng đã nói hết, nhưng các người không thể vì dư luận dẫn dắt mà bắt tôi phải thừa nhận việc tôi không hề làm… Hơn nữa, tôi đã ở trong phòng phẫu thuật hơn 10 tiếng, cơm còn chưa được ăn vào bụng, tôi có thể thông cảm việc các anh chờ tôi đến tận bây giờ, chẳng lẽ các anh không thể thông cảm cho tôi được hay sao?”

Viên cảnh sát nghe xong cũng không thể làm khó cô hơn nữa, đành phải gật đầu.

“Cảm ơn!”

Thư Di nói xong, xoay người rời đi. Đi qua dãy hành lang gần đó, cô nhíu mày chỉ thấy thoáng qua một chút bóng dáng của anh. Cũng không biết có phải cô đa nghi hay không mà hiện giờ cô cảm nhận được khoảng cách giữa cô và anh đang dần xa cách.

Viên cảnh sát nhìn Thư Di, rồi lại nhìn Sở Trạch Hiên, suy nghĩ một chút liền hiểu vấn đề. Sở Trạch Hiên lạnh lùng xoay người, đi thẳng hướng đến khu kí túc xá mà không quay lại nhìn cô lấy một lần.

Thư Di…

Anh có khả năng sẽ khiến em tổn thương.

Sở Trạch Hiên than nhẹ một tiếng, đôi tay gắt gao nắm chặt lại…

Đi ra khỏi Quân tổng, vì chuyện bị phóng viên bao vây lần trước, Thư Di lần này đã rút kinh nghiệm, không đi thẳng ra cổng chính mà lén lút trèo lên một chiếc xe thành công đi ra ngoài. Quả nhiên, vừa ra đến cổng, Thư Di phát hiện thấp thoáng vài bóng dáng của mấy tên phóng viên đang đứng gần đó.

Cô thu hồi tầm mắt, khoé miệng khẽ nhếch, cầm điện thoại ra, nhắn cho anh một tin.

“Em hôm nay không bị phóng viên bao vây. Thế nào? Thông minh không?”

Sở Trạch Hiên nhìn tin nhắn, cười mỉm nhắn lại.

“Ha… tiểu Di ngốc đúng là rất thông minh”

Nhưng tin nhắn đó chưa được gửi đi, anh đã vội vàng xoá bỏ. Ánh mắt thâm sâu nhìn về phía trước…Anh than nhẹ một tiếng, cầm điện thoại trong tay, rất muốn gọi cho cô một hộp cơm nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ. Anh đút lại điện thoại vào trong túi, hướng thẳng đến nhà ăn.

Ngồi vào bàn ăn, anh khó khăn mở điện thoại lên gọi cho Cận Thiếu Phong. Chính mình mở lời gọi điện cho tình địch giúp chăm sóc người yêu quả thực không dễ chịu chút nào. Ngay khi kết nối được điện thoại, anh đã nghe được giọng nói trầm thấp của Cận Thiếu Phong.

“Sao?”

Sở Trạch Hiên nhìn đồ ăn trên bàn, chưa kịp động đũa đã nói.

“Thư Di rời bệnh viện, còn chưa ăn cơm. Rất có thể cô ấy về nhà sẽ trực tiếp đi ngủ”

Mệt mỏi cả ngày, anh lại không trả lời tin nhắn của cô, không biết chừng cô lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

Cận Thiếu Phong nghe xong, chợt hỏi.

“Anh là đang cho tôi cơ hội?”

Khuôn mặt anh ngay lập tức đen kịt lại, kiêu ngạo nói.

“Cho anh cơ hội, anh có thể có được cơ hội à?”

Cận Thiếu Phong hơi hơi nhíu mày, sắc mặt vì lời nói của Sở Trạch Hiên mà có chút tức giận.

Đúng, cơ hội của anh ta rất nhiều!

Nhưng cô ấy có cho hay không lại là chuyện khác!

Cận Thiếu Phong cười lạnh, xoay người đi ra bên ngoài.

“Sở Trạch Hiên, anh đắc ý quá sớm rồi đấy”

“Ha… anh chỉ cần không thừa nước đục thả câu là được…”

Ngay tức khắc, điện thoại vang lên tiếng tút tút. Sở Trạch Hiên biết Cận Thiếu Phong đang thẹn quá hoá giận. Sau đó, anh tuỳ tiện ăn một vài thứ, rồi rửa mặt vào phòng đi ngủ. Hiện tại anh nhất định phải giải quyết việc anh đang hoài nghi, giúp cô lấy lại sự trong sạch. Anh nặng nề buông tiếng thở dài, mắt nhìn trần nhà, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

“Tâm Dao, ba xin lỗi…”

Lúc đưa Tâm Dao đến trường quốc tế S, anh còn nói với con bé rằng thứ 7 muốn cùng Thư Di đến đón con bé nhưng hôm nay thì…

Đúng lúc này… điện thoại bên cạnh anh lại vang lên tiếng tin nhắn, anh mở ra, vẫn là của Thư Di.

“Sở Trạch Hiên, ngày mai em sẽ tự đi đón Tâm Dao. Có lẽ đêm nay anh vẫn còn phải quan sát tình hình của Lâm lão nên rất mệt. Anh cũng đừng lo, em sẽ giải thích cho con bé hiểu, con bé chắc chắn sẽ thông cảm cho anh!”

Sở Trạch Hiên cứ nhìn tin nhắn của cô, sống mũi lại có chút chua xót. Nếu hỏi, đời này anh hối hận nhất cái gì, anh sẽ lập tức trả lời rằng anh đã bỏ lỡ một người mà anh yêu nhất, hối hận vì chưa từng đối xử tốt với người con gái ấy đúng nghĩa.

Thư Di không nhận được tin nhắn trả lời của anh, cô hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.

“Chắc là mệt quá, đi ngủ luôn rồi”

Cô buông điện thoại, xoa xoa bả vai, cô đã rất mệt, không có hứng ăn cơm, dự là chỉ uống tạm một ly trà, sau đó lên giường đi ngủ. Nhưng chưa bước ra khỏi nhà bếp, tiếng chuông cửa đã vang lên. Cô có chút giật mình, bĩu môi.

“Chắc không phải là cơm hộp Sở Trạch Hiên gửi đến chứ?”

Cô vừa đi vừa nghĩ, không thận trọng nhìn qua mắt mèo nữa mà trực tiếp mở cửa. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, cô sửng sốt.

“A Phong?”

Cận Thiếu Phong rõ ràng nhìn ra trong mắt Thư Di phảng phất có chút thất vọng.

“Anh đi ngang qua đây, thuận tiện lên xem em thế nào”

Thư Di để Cận Thiếu Phong tiến vào, liền nghe anh nói.

“Anh cũng vừa xem tin tức, cuộc phẫu thuật của Lâm lão rất thành công, chỉ cần đêm nay không xảy ra vấn đề gì, tất nhiên sẽ không có gì đáng lo ngại”

Đôi mắt Thư Di lập tức sáng rực lên đáp: “Ừm…”

Cận Thiếu Phong quay đầu nhìn về phía khuôn mặt bừng sáng của Thư Di đang đứng ở cửa, đáy mắt anh ta xẹt qua một tia tự giễu.

Vì cái gì mà Sở Trạch Hiên lại tự tin như thế?

Chắc chắn là vì Thư Di đối với anh một lòng không đổi.

Thư Di cảm nhận được ánh mắt của Cận Thiếu Phong đang nhìn mình, cô lấy lại tinh thần, mặt tức khắc hơi đỏ lên.

“Em…”

Cận Thiếu Phong không đành lòng tiếp tục nhìn Thư Di như vậy, lại nói.

“Anh vẫn chưa ăn tối. Em ăn chưa?”

Cô lắc đầu: “Cuộc phẫu thuật khiến em rất mệt, không có hứng ăn uống…”

Cận Thiếu Phong than nhẹ một tiếng.

“Anh biết. Vậy thì anh sẽ đi nấu cơm, em cứ nghỉ ngơi một lát đi”

“Anh cũng rất bận, chi bằng kêu cơm hộp đến đi”

Cận Thiếu Phong cởi bỏ bộ vest trên người, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đi thẳng vào trong phòng bếp, vừa đeo tạp dề vừa nói.

“Tự mình làm cơm sẽ ngon hơn. Em cứ nghỉ ngơi đi, anh làm một chút sẽ xong ngay”

Thư Di khẽ thở dài, cũng không biết nói với Cận Thiếu Phong như thế nào nên cũng đành tuỳ ý cho anh ta làm. Chốc lát, bên trong căn bếp liền truyền đến âm thanh của dụng cụ làm bếp. Cô xoay người vào phòng tắm rửa mặt qua loa, ra khỏi liền cầm điện thoại, vẫn không hề thấy tin nhắn trả lời của Sở Trạch Hiên, trong lòng càng kiên định rằng anh đã đi ngủ rồi.

Cô nhìn về hướng căn bếp đang sáng đèn, cô lại tiếp tục nhắn cho anh.

“A Phong đến đây, thấy em chưa ăn cơm, liền ở lại nấu cơm… Sở Trạch Hiên, anh không gửi cơm hộp cho em quả thật có chút mất mát. Nhưng mà em biết anh đang mệt nên em sẽ tha thứ cho anh!”

Nhìn tin nhắn đã gửi thành công, khoé môi cô lại mân lên thành một nụ cười. Phòng bếp lại truyền đến tiếng động, cô quay đầu lại nhìn thấy Cận Thiếu Phong bưng ra bàn một đĩa salad trộn.

“Đợi mì chín là ăn được”

Thư Di nhìn Cận Thiếu Phong đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn cười cười.

“A Phong, anh đương là tổng tài của một tập đoàn lớn, vậy mà lại biết nấu ăn, về sau mà có kết hôn, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nha”

Cận Thiếu Phong nhàn nhạt mở miệng, vẫn như cũ không hề che giấu cảm xúc đắm say của mình dành cho cô.

“Có rất nhiều chuyện, nếu muốn làm tất nhiên phải nhìn đối phương là người nào đã”

Thư Di âm thầm nhếch miệng, tự chửi chính mình, nói câu không nên nói. Lúc sau, Cận Thiếu Phong vừa cho mì vào trong nồi, liền quay ra hỏi cô.

“Thư Di… nếu… Sở Trạch Hiên lại làm em tổn thương thì em sẽ như thế nào?”

Thanh âm trầm thấp vang lên trong căn bếp nhỏ, lời nói mang một chút bi thương. Thư Di nhìn Cận Thiếu Phong, nhớ lại buổi tối cùng Sở Trạch Hiên tách nhau ra, cô vẫn kiên nhẫn nhắn tin cho anh nhưng không nhận được một lời hồi đáp, khẽ nhíu mày hỏi lại.

“A Phong, anh hỏi vậy là có ý gì?”

Cận Thiếu Phong nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhìn cô càng thêm sâu thẳm.

“Chỉ là muốn biết, em yêu anh ta như vậy, nếu anh ta làm tổn thương em một lần nữa, hoặc là tiếp tục lừa dối em thì em sẽ như thế nào?”

“Em hãy nghiêm túc trả lời anh!”

Thư Di yên lặng nhìn Cận Thiếu Phong, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác khó hiểu. Cận Thiếu Phong còn chưa chờ được câu trả lời của cô thì nồi nước mì đằng sau đã sủi sùng sục. Anh ta hoàn hồn, quay ra thấy mì đã chín, liền tắt bếp bưng ra bàn ăn. Thư Di vẫn giữ thái độ im lặng như cũ không trả lời Cận Thiếu Phong, anh ta cũng không ép buộc cô phải trả lời ngay, nhàn nhạt mở miệng.

“Đến đây ăn trước đi đã”

Thư Di gật đầu, xoay người tiến đến bàn ăn. Hai người ngồi vào bàn, chính vì câu hỏi trước đó của Cận Thiếu Phong làm cho giờ đây không khí giữa hai người có chút cứng đờ cùng xấu hổ. Cận Thiếu Phong chỉ muốn biết, nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì thái độ của Thư Di sẽ như thế nào mà thôi. Hoặc là anh ta muốn nói với chính mình rằng, có lẽ anh ta sẽ có một cơ hội với cô.

Ai nói Cận Thiếu Phong ích kỉ cũng được, nhưng anh ta vẫn sẽ cam lòng. Anh ta giúp Sở Trạch Hiên thực chất là muốn cô vui vẻ, hơn nữa cũng không muốn cô bị thương. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng anh ta sẽ chúc phúc cho cô và Sở Trạch Hiên.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Thư Di vẫn là người mở lời.

“A Phong, Sở Trạch Hiên sẽ không làm tổn thương em cũng sẽ không lừa dối em”

Cận Thiếu Phong nhíu mày, giọng nói đột nhiên có chút lạnh lẽo.

“Em rất tin tưởng anh ta?”

“Ừm”

“Thư Di, anh ta đã từng khiến em tổn thương…”

“Đó là trước kia… lúc đó, anh ấy không thích em, đơn giản cũng chỉ vì chán ghét em, cho nên mới nặng lời xúc phạm em như vậy”

“Em chắc chắn là anh ta yêu em sao?”

Thư Di gật gật đầu sau rồi lại lắc đầu.

“Em thừa nhận, em thực sự đối với Sở Trạch Hiên chính là không tự tin, nhưng đó là vì trước kia xảy ra quá nhiều chuyện nên mới như vậy. Còn bây giờ, em có thể chắc chắn với anh rằng, trong lòng anh ấy là có em”

Cận Thiếu Phong lẳng lặng nhìn Thư Di, khuôn mặt không cảm xúc, nhưng đáy mắt đã dần nổi lên một tầng sóng ngầm.

“Cho nên, anh ấy sẽ không làm tổn thương em, cũng sẽ không lừa dối em”

Thư Di tiếp tục cười nói.

“Em sẽ không nghi ngờ anh ấy, bởi vì có đôi khi, những gì chính mắt mình nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật, huống chi là nghe người khác đồn thổi”

Cận Thiếu Phong trầm mặc không lên tiếng. Lúc sau, Thư Di tự giễu cười, nhẹ nhàng tiếp tục lên tiếng.

“A Phong, em đã trải qua rất nhiều đau khổ và mất mát, cảm giác ấy thực sự rất đau… nếu em đã tự mình nếm trải qua cảm giác ấy, vì sao lại không tin tưởng người mình yêu chứ?”

Ánh mắt Cận Thiếu Phong vì lời nói của Thư Di mà dần trở nên ảm đạm, anh ta cố chấp yêu cô cũng giống như cô cố chấp yêu Sở Trạch Hiên. Nhưng có điều, chẳng lẽ cả đời này anh ta cũng chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể nào với tay đến được hay sao?

Thư Di cười nhạt, cô biết những điều mình sắp nói nhất định sẽ khiến Cận Thiếu Phong tổn thương nhưng dù sao cô vẫn muốn nghiêm túc nói rõ ràng với anh ta.

“Cho nên… câu hỏi của anh, em có thể trả lời với anh rằng… nếu Sở Trạch Hiên tổn thương em, em liền tuỳ ý để anh ấy tổn thương… nếu Sở Trạch Hiên lừa dối em, em liền tuỳ ý để anh ấy lừa dối. Em tuỳ ý giao bản thân mình cho anh ấy!”

“Nếu điều này là điều mà Sở Trạch Hiên muốn em sẽ không ngại phối hợp cùng anh ấy. Mặc dù em cũng không biết lí do tại sao!”

Đáy mắt Cận Thiếu Phong xẹt qua một tia kinh ngạc, ánh mắt anh ta nhìn Thư Di càng ngày càng sâu. Thư Di cũng không quá để ý đến biểu cảm của Cận Thiếu Phong, chỉ nhún nhún vai tiếp tục ăn mì.

“Kỳ thật, em cũng chẳng ngại đối mặt, mặc kệ sau này có như thế nào… nhưng A Phong, em yêu anh ấy, cả đời này sẽ không bao giờ từ bỏ”

Lúc này đây, trái tim của Cận Thiếu Phong nghẹn ứ lại, giống như bị người mình tin tưởng nhất từng bước từng bước rạch từng nhát sâu hoắm, anh ta thực sự rất đau, đến chính anh ta còn cảm thấy mình quá mù quáng…

Sở Trạch Hiên, rốt cuộc anh có cái gì để mà Thư Di toàn tâm toàn ý yêu anh như vậy?

____________

Tầm chiều mình sẽ up thêm một chap nữa nhé

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang