• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cận Thiếu Phong một bên phê văn kiện, một bên nói.



“Dời bữa tiệc tối nay sang ngày mai, cuối tuần cũng để trống lịch cho tôi”



Tô Nhược khẽ nhíu mày thắc mắc.



“Buổi tối…”



Cận Thiếu Phong không nói lời nào, chỉ ngước mặt lên liếc Tô Nhược một cái khiến lời nói của cô nuốt ngược vào trong. Tô Nhược khẽ thở dài.



“Được, tôi sẽ sắp xếp”



Không cần nói, nhất định là liên quan đến Thư Di rồi. Khi nào boss ở bên cạnh Thư Di thì khi đó anh ta sẽ chẳng màng tới công việc nữa…Cận Thiếu Phong đưa nốt tập văn kiện còn lại cho Tô Nhược rồi đứng dậy.



“Tôi đi đến vườn nho Hạ gia”



“Được”



Cận Thiếu Phong mang theo Phi Phàm đi vườn nho, mục đích là để đi xem xét lại quá trình lên men của loại nho mới trồng, gần nhất cũng sẽ mở họp báo, chính thức đem vườn nho Hạ gia tái hoạt động trở lại. Hơn nữa, hiện tại Đàm Trung Lang cũng đang ở đó, Cận Thiếu Phong là muốn hỏi ý kiến anh ta xem có muốn công khai với giới truyền thông hay không!



Lại nói, mối quan hệ của Đàm Trung Lang với gia đình Hạ gia. Đàm Trung Lang, Cận Thiếu Phong cùng Khúc Ưu Ưu đều là con của người giúp việc của gia đình Hạ gia. Mối quan hệ của ba người họ với Thư Di đều là cùng nhau lớn lên cho nên rất thân thiết, riêng chỉ khi Khúc Ưu Ưu dắp tâm muốn tiến tới với Sở Trạch Hiên thì lúc đó bọn họ mới xảy ra bất đồng. Và từ khi Hạ gia sụp đổ thì Đàm Trung Lang cũng đã rời đi đến bây giờ mới quay trở về. Cả Đàm Trung Lang và Cận Thiếu Phong đều được ông bà Hạ gia ưu ái cho phép tiếp xúc với quá trình làm rượu nho của họ từ khi còn thiếu niên, chính vì vậy mà họ cũng rất có kinh nghiệm.



Cận Thiếu Phong đến vườn nho đã thấy Đàm Trung Lang đang rất bận rộn, liền ngay lập tức đề cập đến vấn đề muốn Đàm Trung Lang tiếp quản tái hoạt động vườn nho trở lại, nhưng anh lại nói.



“Không được, nhiều năm tôi không động đến, rất ngượng tay”



Đợi Đàm Trung Lang xong việc, hai người bước chậm rãi cùng nhau xuống hầm rượu, hàn huyên một chút.



“Đúng rồi, dạo này Thư Di vẫn tốt chứ?”



“Cô ấy vẫn ổn, chỉ là sau cú sốc cha mẹ đột ngột qua đời thì trở nên hơi trầm mặc một chút thôi”



Cận Thiếu Phong đột nhiên nhớ ra gì đó bâng quơ hỏi.



“Sự việc đó xảy ra nhiều năm như vậy, còn có khả năng điều tra không?”



Đàm Trung Lang ngừng bước chân, hướng ánh mắt khó hiểu nhìn Cận Thiếu Phong.



“Cậu muốn điều tra cái gì? Cái chết của lão gia và phu nhân à?”



Cận Thiếu Phong liếc mắt nhìn Đàm Trung Lang một cái sau đó cũng thu hồi tầm mắt dừng ở phía trước, nhìn vào khoảng không vô định.



“Nhiều năm như vậy, lý do tại sao lại đột ngột xảy ra tai nạn, ai cũng không hề biết…Tôi chỉ sợ nó sẽ làm ảnh hưởng đến Thư Di mà thôi”



Đàm Trung Lang nhìn Cận Thiếu Phong, anh biết anh ta rất thích Thư Di. Lúc trước, những gì Cận Thiếu Phong làm cho Thư Di đều là sự tự nguyện và luôn làm trong âm thầm, không vụ lợi, chính vì thân phận của Thư Di cho nên Cận Thiếu Phong mới phải rời đi để một ngày nào đó có thể trở về đứng bên cạnh cô ấy. Tất nhiên ở hoàn cảnh đó, anh hiểu anh ta vì sao lại làm vậy.



Đàm Trung Lang chỉ biết thở dài. Buổi trưa, Cận Thiếu Phong ở lại vườn nho Hạ gia ăn cơm cùng Đàm Trung Lang và bàn luận thêm về hướng phát triển của vườn nho, đến chiều mới rời đi.



Ngồi trên xe, Phi Phàm lên tiếng hỏi.



“Boss, đi tới nhà trẻ luôn sao?”



“Tới tiệm bách hoá trước đi, tôi dự mua cho Tâm Dao một chiếc cặp mới để con bé đi học”



“Rõ” Phi Phàm gật đầu, khởi động xe rời khỏi vườn nho Hạ gia.



Đàm Trung Lang nhìn chiếc xe Bentley khuất dần khỏi cổng, ánh mắt hơi dao động nhưng cũng rất nhanh thu liễm lại. Vừa mới xoay người, điện thoại liền vang lên. Thấy màn hình hiển thị tên Khúc Ưu Ưu gọi đến, tức khắc trong ánh mắt của anh hiển hiện rõ sự vui sướng.



Ngày trước, Đàm Trung Lang đối với Khúc Ưu Ưu không đơn giản chỉ là bạn bè thân thiết bình thường mà nó đã nâng cấp lên thành tình yêu từ lúc nào không hay. Nhưng có điều Khúc Ưu Ưu lại không màng đến cái thứ tình cảm ấy, chỉ chăm chăm hướng tới Sở Trạch Hiên. Đàm Trung Lang cũng chỉ biết giấu nhẹm cái tình cảm đơn phương này đi suốt bao nhiêu năm. Đàm Trung Lang cũng biết rằng Khúc Ưu Ưu rất chướng mắt anh cho nên anh cũng không hi vọng quá nhiều.



Thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, Đàm Trung Lang liền bắt máy.



“Ưu Ưu…”



“Anh đang bận sao?”



“Vừa mới xong việc, có chuyện gì không?”



“Hình như hai ngày nay anh không hề có thời gian nghỉ ngơi thì phải, chi bằng cùng nhau ăn một bữa cơm đi”



“Hôm nay thì anh lại rất rảnh…”



“Được, vậy 6h30 tối nay tại khách sạn Lạc Đại được không?”



“Được”



Khúc Ưu Ưu ngắt điện thoại, ngay sau đó ném điện thoại lên bàn làm việc. Trong ánh mắt, ngập tràn sự âm trầm, lạnh lẽo.



_______________



Sở Trạch Hiên tuần sau phải bắt đầu tiến hành nghiên cứu phẫu thuật cho Lâm lão, sau đó còn vô số công việc cần phải giải quyết. Hiện giờ lại xuất hiện thêm việc của Tâm Dao khiến anh đã đau đầu lại càng thêm đau đầu…



Anh đi chầm chậm tiến về phía xe của mình, vừa đi vừa nhấc máy gọi điện cho Thư Di.



“Tôi cảm thấy mình nên chủ động hơn một chút…”



Thư Di chần chừ hồi lâu liền hỏi.



“Ý anh là… đi đón Tâm Dao?”



“Đúng vậy. Em chỉ cần đứng về phía tôi, tôi tin Tâm Dao sẽ nể mặt em mà dễ dàng thoả hiệp…chỉ có dần làm quen mới có thể sống chung với nhau được thôi”



“Được” Cô gật đầu tỏ vẻ đồng tình.



“Để tôi tới đón em trước”



Dứt lời, Sở Trạch Hiên cúp máy, trực tiếp lái xe đến bệnh viện Thư Nhã. Sau khi đón Thư Di, hai người cùng nhau đến nhà trẻ.



Thư Di bình thường chỉ đến đón Tâm Dao một mình, nay lại có thêm một người đàn ông vừa đẹp trai lại lái xe sang đến cùng, khiến rất nhiều người chú ý. Dù vậy nhưng trong lòng cô vẫn nhen nhóm một niềm vui khó tả, không phải vì những ánh mắt đang nhìn cô và anh mà là bởi vì anh đã chủ động cùng cô đến đón Tâm Dao, cảnh tượng này không biết cô đã mơ đến biết bao nhiêu lần.



Sở Trạch Hiên cũng vậy, anh cảm giác trái tim anh cứ lâng lâng, dù sao con gái anh - cũng là đời sau của Sở gia đang ở trước mặt, nội tâm có chút vui sướng, cảm giác được lên chức baba khiến cảm xúc của anh rất hưng phấn.



Nhưng cảm giác hưng phấn của anh chưa kéo dài được hai phút đã bị dập tắt vì sự xuất hiện của Cận Thiếu Phong. Anh ta nhìn anh, hơi hơi nhíu mày rồi lại nhìn về phía Thư Di, thấy cô gật nhẹ đầu cũng hiểu rằng Sở Trạch Hiên đã biết đến sự có mặt của Tâm Dao.



Hai người đàn ông vừa nhìn thấy nhau dường như trong ánh mắt còn có thể phát ra tia lửa điện giằng co với nhau rất gay gắt, khiến Thư Di đứng bên ngoài cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Cuối cùng, cô quyết định lên tiếng.



“Khụ… khụ… tôi đi đón Tâm Dao, hai người ở đây chờ đi”



36 kế chạy là thượng sách!!!



Cô không hề nghĩ rằng sự việc lại ngày càng nan giải, khó giải quyết như hiện tại a!



Cận Thiếu Phong nhìn theo Thư Di một hồi lâu sau đó thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn về phía Sở Trạch Hiên bằng ánh mắt xa cách.



“Tới đón Tâm Dao? Nhưng mà thật tiếc cho anh, sáng nay con bé đã bảo tôi tới đây đón nó rồi…”



Sở Trạch Hiên cười lạnh.



“Tôi đến đón con gái của tôi, nhưng xem ra nhìn anh có vẻ cũng rất thích xen vào chuyện nhà người khác đấy chứ nhỉ”



Cận Thiếu Phong nhếch môi cười cười.



“Tôi biết đến sự có mặt của con bé trước anh, so với anh cũng khấm khá hơn nhiều đấy!”



Nghe vậy, khuôn mặt Sở Trạch Hiên khẽ biến sắc, nhưng trong giây lát nhanh chóng bình tĩnh trở lại.



“Vậy sao? Đối với con gái của tôi tốt như vậy chẳng lẽ anh có ý đồ gì với con bé hay sao? Tôi cũng mong anh bớt ảo tưởng lại, dù thế nào thì tôi cũng sẽ không bao giờ để con bé tiếp xúc với anh đâu”



Cận Thiếu Phong ánh mắt ám trầm, khoé miệng lộ ra ý cười nói.



“Anh cứ yên tâm, tôi đối xử với Tâm Dao là thật lòng, kể cả với mẹ của con bé… dù sao cuối cùng người tôi muốn chinh phục vẫn là Thư Di”



Dứt lời, ngay lập tức sắc mặt anh trở nên vô cùng âm trầm, lạnh lẽo đến đáng sợ. Trong khi bầu không khí giữa hai người đàn ông rất căng thẳng thì đột nhiên từ xa giọng nói của Tâm Dao vọng lại.



“Phong thúc thúc, Tâm Dao rất nhớ chú nha”



Sở Trạch Hiên đứng đó cảm giác được trái tim mình lại một lần nữa chịu đả kích cực mạnh…



Tâm Dao vừa nói xong, liền ngay lập tức chạy đến xà vào ôm cứng ngắc chân của Cận Thiếu Phong, khuôn mặt nhỏ kéo theo nụ cười mềm mại. Thư Di âm thầm cười khổ, chỉ dám liếc nhìn Sở Trạch Hiên một cái…



Hạ Tâm Dao, con thật sự là đang hại chết mẹ rồi đó!



Sắc mặt Sở Trạch Hiên lúc này thật sự rất khó coi, đặc biệt là đôi con ngươi sâu hun hút kia lại càng ảm đạm. Cận Thiếu Phong xẹt qua ánh mắt đắc thắng nhìn anh, sau đó rũ mắt, mỉm cười xoa đầu Tâm Dao.



“Chú cũng rất nhớ cháu nha…”



“Thật sao ạ?” Đôi mắt Tâm Dao sáng rực lên.



“Đương nhiên rồi. Cháu nhớ chú như vậy, nếu như chú không nhớ cháu, chẳng phải sẽ phụ lòng cháu rồi sao?”



“Hahaha” Tâm Dao lập tức phấn khích, vui vẻ cười tươi.



Sở Trạch Hiên nhìn con gái mình âu yếm Cận Thiếu Phong mà không làm gì được, cũng chẳng lên tiếng, né tránh ánh mắt của Thư Di, chỉ cảm thấy có chút hụt hẫng. Nguyên nhân rất rõ ràng, hiện giờ anh đang thất thế, nếu như manh động chỉ khiến Tâm Dao thêm chán ghét anh hơn thôi.



Thư Di bối rối tiến đến gần nhìn anh, xong lại nhìn Cận Thiếu Phong, sau đó làm bộ lôi kéo Tâm Dao ra khỏi người anh ta. Tâm Dao nhìn về phía cô, thấy sắc mặt của mẹ không tốt, ngay lập tức xụ mặt xuống.



Cô bé lén liếc trộm anh, lại đánh mắt nhìn Cận Thiếu Phong, tiểu tâm tư có chút rối rắm. Khi trở về đây, cô bé thật sự rất thích, rất ngưỡng mộ chú bác sĩ soái ca đang đứng trước mặt mình a nhưng mà Phong thúc thúc của cô bé cũng rất tuấn tú a, hơn nữa đối với mami cũng rất tốt… còn chú bác sĩ kia lại đối với mẹ không hề tốt chút nào.



Cả hai người đều rất soái, nhưng hiện tại cô bé lại thích Cận Thiếu Phong nhiều hơn, cũng hi vọng chú ấy có thể trở thành baba của mình!



Nhưng khi cô bé nhìn về phía mẹ mình, thật sự rất khó xử, cô bé vừa muốn ở cùng Cận Thiếu Phong nhưng lại không muốn mẹ buồn. Không biết tiểu nha đầu nghĩ gì, thấy mẹ và Phong thúc thúc vẫn rất bình thường liền túm chặt lấy vạt áo của Sở Trạch Hiên kéo đi ra xa một đoạn…



Cận Thiếu Phong nhìn thấy có hơi mất mát, Thư Di trong lòng lại hơi trùng xuống, không biết con bé định nói gì với anh đây!



Tâm Dao ngửa cổ nhìn lên Sở Trạch Hiên.



“Con có chuyện muốn nói với chú”



Sở Trạch Hiên sợ Tâm Dao ngửa cổ sẽ rất mệt liền chậm rãi nửa ngồi nửa quỳ để vừa tầm với con bé, khoé miệng nhàn nhạt cất lời.



“Có chuyện gì sao?”



“Nếu chú có thể thuyết phục mẹ con rằng để con cùng Phong thúc thúc ở với nhau, sau đó cuối tuần đi chơi công viên giải trí cùng chú ấy… thì ngày mai con sẽ mời chú ăn một bữa”



Sở Trạch Hiên biết tỏng ý tứ trong lời nói của con bé, nhưng khi nghe chính miệng con bé nói ra, anh vẫn cảm thấy khá khó chịu. Thấy anh không trả lời, Tâm Dao tiếp tục hỏi.



“Được không chú?”



“Nếu chú không đồng ý thì sao?”



“Vậy thì ngày mai con sẽ không thể cùng với chú ăn cơm được rồi, hơn nữa chú cũng có thể bị mất cơ hội hẹn hò với mẹ con nữa đó”



Tiểu nha đầu này là đang ra điều kiện với nah à? Lại còn lấy Thư Di ra để “uy hiếp” anh?



Sở Trạch Hiên đối với khuôn mặt tinh quái của con gái, đột nhiên có chút dở khóc dở cười. Tâm Dao vẫn không nhận được phản hồi của anh, trong lòng bỗng thấp thỏm không yên. Anh nhìn Tâm Dao, tiểu nha đầu 4 tuổi này cũng quá tinh ranh như lời cô nói rồi. Anh chợt suy nghĩ, nếu như anh không đồng ý vậy chẳng khác nào lại gây thêm ác cảm cho con bé đối với mình cả.



“Tâm Dao này, chú đồng ý không phải là vì mẹ của con, cũng không phải vì điều kiện của con mà chú chỉ sợ con sẽ thất vọng rồi không được vui thôi, hiểu không?”



Tâm Dao không nghĩ anh sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời quên mất phản ứng, chỉ chớp nhẹ đôi mắt nhìn anh.



“Nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, chú đáp ứng điều kiện của con thì con cũng sẽ phải thực hiện lời hứa của mình được chứ?”



Dứt lời, Sở Trạch Hiên muốn đưa tay lên vuốt má con bé, chỉ là gần chạm đến lại đột nhiên dừng lại, anh nhìn Tâm Dao vẫn còn mím chặt môi lại, chậm rãi buông tay xuống.



“Đi thôi…”



Tâm Dao nhìn Sở Trạch Hiên, thoả thuận đã xong liền hướng đến chỗ Cận Thiếu Phong mà chạy tới. Đứng trước mặt Cận Thiếu Phong, quay đầu nhìn về phía Sở Trạch Hiên, sau cùng mới vui vẻ nói với Thư Di.



“Mẹ có muốn đi cùng con và chú Phong không ạ?”



Khoé miệng Thư Di chợt co giật một chút, cô không biết Tâm Dao và anh đã nói cái gì, nhưng kể cả chính cô là người sinh con bé ra cũng chưa chắc đã đoán được tâm tư của con bé.



Đương nhiên, cuối cùng cô cũng không đi cùng Cận Thiếu Phong, cô biết nặng nhẹ là một chuyện, hơn nữa cô nghĩ anh cũng không dễ dàng để cô đi cùng họ như vậy.



Tâm Dao lên xe của Cận Thiếu Phong, cô lên xe của Sở Trạch Hiên. Hai chiếc siêu xe khởi động chuẩn bị rời khỏi nhà trẻ đã khiến nhiều người bàn tán xôn xao. Khi hai chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, mấy lời bàn tán cũng dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK