_ Hàn Ân Ly, tỉnh lại cho tôi, cô nhất định phải tỉnh lại để cảm nhận sự hành hạ của tôi. Tôi không cho phép cô ngất!
Mặc kệ lời nói cay nghiệt đó của anh, cô vẫn nằm im thin thít hai mắt Hàn Ân Ly sớm đã nhắm nghiền không còn nghe bất cứ điều gì nữa. Mặc Hàn Phong tức giận quăng dây thắt lưng xuống rồi đi ra khỏi phòng đến hầm đỗ xe, sau đó lái xe đến Bar.
Mặc Hàn Phong đi chưa được bao lâu thì quản gia Lâm từ ngoài cửa đi vào, trên tay bà cầm một giỏ trái cây tươi miệng thì cười khúc khích. Bà sau khi nghe Hàn Ân Ly ra ngoài gặp bạn thì cũng rất yên tâm, ngay sau đó bà nhận được tin chồng của mình bị bệnh nên đã xin phép Mặc Hàn Phong về nhà trong ngày hôm nay tối bà sẽ trở về ngay.
Nhận thấy không khí trong nhà có chút u ám khiến quản gia Lâm có cảm giác bất an không thôi, trái tim bà không ngừng đập phịch phịch. Khẽ đặt trái cây xuống bàn, bà đảo mắt về phòng khách. Quái lạ, thường ngày Tiểu Ly của bà sẽ ngồi đây xem phim hoặc làm những việc nho nhỏ nhưng hôm nay không cô đâu khiến bà nghi hoặc.
Quản gia Lâm từ từ bước lên lầu đến phòng ngủ của cô, nhưng vì cánh cửa phòng của cô mở toang nên cảnh tượng bên trong khiến bà ngã quỵ, nhưng bà vẫn cố gắng bước đi một cách run rẩy.
Đến gần mép giường hơi thở của bà trở nên nặng nề, cảm giác như có ai đó đang cầm con dao nhọn khứa từng chút một vào tim bà vậy, nước mắt của bà trong vô thức rơi xuống.
_ Tiểu...Tiểu Ly, Tiểu Ly xinh đẹp của bác, sao lại thành ra như vậy?
Khó khăn lắm bà mới mở miệng được, không chừng chừ đưa tay chạm vào người cô khẽ lay lay, nhưng cô không hề động đậy. Nhìn những vết thương trên người cô bà không biết phải diễn tả ra sao, vì không muốn chậm trễ bà nhanh chóng gọi xe cấp cứu.
Rất nhanh xe cấp cứu đã nhanh chóng đưa Hàn Ân Ly đến bệnh viện tư nhân, đứng trước cửa phòng phẫu thuật lòng quản gia Lâm không ngừng lo lắng, sợ hãi, bất an, nhiều nhất vẫn là tự trách bản thân mình.
Nếu hôm nay bà không về nhà sẽ không khiến cô thành ra như vậy, ít nhất nếu có bà ở đó thì bà sẽ nhất định liều mình mà cứu cô ra khỏi bàn tay ác quỷ Mặc Hàn Phong, nhưng suy nghĩ của bà đã quá muộn màng.
Quản gia Lâm đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, hai tay chắp vào nhau miệng không ngừng cầu nguyện cho cô.
_ Ông trời ơi! Tôi xin ông, làm ơn đừng để Tiểu Ly xảy ra chuyện gì, con bé từ nhỏ đã bất hạnh rồi, vậy nên xin ông đừng mang con bé đi có được không? Nếu con bé mà có mệnh hệ gì thì Tôi không biết sống làm sao nếu không có con bé?
Suốt ba tiếng đồng hồ cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, quản gia Lâm cuống quýt nắm lấy tay vị bác sĩ vừa mới đi ra kia, gương mặt bà hiện rõ sự lo lắng.
_ Bác sĩ! Tiểu Ly của tôi sao rồi? con bé không sao rồi đúng không? hãy nói cho tôi biết đi
Vị nữ bác sĩ khẽ gật đầu, quả thật bà ta cũng rất xót thương khi nhìn vào vết thương chồng chất trên người Hàn Ân Ly, nhìn sơ qua đã biết cô bị ai đó đánh một cách dã man, vì xót cho cô mà bà ta đã cố gắng hết sức nhất có thể.
Cũng may cô là đứa con của trời nên đã may mắn cứu được và đã không sao rồi.
_ Hàn tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì vết thương quá nặng nên dẫn đến tình trạng hôn mê, khoảng ba hoặc bốn ngày cô ấy mới có thể tỉnh lại, mong cô hãy yên tâm
_ Ừm, cảm ơn bác sĩ rất nhiều
Quản gia Lâm thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao nước mắt của bà lại rơi thế này? nhưng có điều giọt nước mắt này không còn đau lòng nữa mà thay vào đó là sự nhẹ nhõm lẫn vui mừng.
Hàn Ân Ly được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn cô nằm im thin thít trên giường khiến bà càng thêm đau lòng, dù là trước đây cô có tổn thương hay buồn tủi đi chăng nữa thì cô vẫn nói vẫn cười với bà, nhưng nhìn thấy cô im lặng như thế này khiến bà không quen.
_ Tiểu Ly của bác, sau khi con tỉnh lại bác nhất định tìm cách để con rời xa Mặc Hàn Phong, rời khỏi cái nơi chứa đựng đau thương của con. Vì con bác sẽ làm tất cả
Bà là người chăm sóc Mặc Hàn Phong kể từ khi anh chui ra ngoài, ngay cả tính cách hay sở thích của anh bà đều nắm rõ, nhưng từ khi cưới Hàn Ân Ly về anh như thành một con người khác nói đúng hơn là trở thành một con ác quỷ, tính cách cũng thay đổi thất thường.
Sau thời gian trôi qua ba ngày, Hàn Ân Ly vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại nhưng quản gia Lâm vẫn không vội hối thúc cô, một suy nghĩ táo bạo xẹt ngang trong đầu bà.
Bà không muốn cô tỉnh lại ngay trong khoảng thời gian này, bà không muốn cô phải chịu thêm đau đớn nào nữa muốn cô ngủ một giấc thật dài và ngon giấc, bà dù biết mình rất ích kỷ nhưng lại không muốn cô chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Nhưng suy nghĩ của bà nhanh chóng dập tắt khi thấy khoé mắt Hàn Ân Ly đang co giật.
Bà kinh ngạc đến mất ngồi bật dậy, giọng điệu không giấu được sự vui mừng.
_ Tiểu Ly...Tiểu Ly của bác tỉnh lại rồi? Thật tốt quá,...Bác sĩ! bác sĩ!