• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn năm sau, Tại Los Angeles Mỹ.



Trong căn phòng ngủ với hệ thống cửa kính bao quanh nhà để đón nhận ánh sáng tự nhiên, nhưng sự chú ý điều dồn vào tấm lưng mảnh khảnh của một người phụ nữ đang đứng trước cửa kính, trên tay cô còn đang cầm một ly rượu lâu lâu lại lắc.



Cạch.



Nghe tiếng mở cửa người phụ nữ nhẹ nhàng quay người lại nhìn, khi thấy người đi vào liền mỉm cười đến tít mắt sau đặt nhẹ ly rượu xuống không chừng chừ mà ôm chầm lấy người đó.



_ Anh hai!



_ Ân Ly, em lại uống rượu?



Âu Dương Phàm cũng nhanh chóng ôm lấy cô nhưng không quên chất vấn cô khi thấy cô lớn gan trốn anh uống rượu, Hàn Ân Ly cười cười dụi gương mặt vào ngực anh như con mèo hoang, biết là cô trốn tránh nên anh cũng không chất vấn nữa.



_ Hầy, Em mau xuống đi mẹ đang đợi chúng ta để cùng ăn tối



_ Vâng ạ



Cả Âu Dương Phàm và Hàn Ân Ly cùng nhau đi xuống, đúng lúc bắt gặp Âu phu nhân và một người đàn ông điển trai đúng hơn là người này là vị hôn phu của cô Ảnh Quân, mắt thấy hai anh em đã xuống Âu phu nhân vui vẻ gọi hai người lại.



_ Tiểu Ly! Dương Phàm! hai con mau ngồi đây



Sau đó bà quay sang nhìn Ảnh Quân cười tươi nói.



_ Ảnh Quân này, con cũng vào ăn tối chung với nhà bác nhá, con đừng ngại dù sao chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà



_ Vậy thì con không khách sáo đâu ạ



Ảnh Quân lễ phép đáp, Âu phu nhân hết sức hài lòng với anh ta. Sau đó mọi người bắt đầu tập trung vào phòng ăn, Ảnh Quân còn cố tình kéo ghế ngồi cạnh Hàn Ân Ly thấy cô không nói gì khiến anh ta khẽ vui trong lòng.



Gắp một miếng cá măng chủ động bỏ vào chén cơm của Hàn Ân Ly, cô khẽ ngại ngùng gật đầu cảm ơn anh ta, mọi hành động của hai người đều lọt vào mắt Âu phu nhân khoé môi bà không ngừng cong lên thích thú.



Sau khi dùng bữa tối xong Hàn Ân Ly xin phép đi vào trong vườn để cho khoai khả người, cô khẽ đặt mông ngồi xuống xích đu ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm.



Hàn Ân Ly bất giác lấy từ trong túi quần ra một tấm ảnh nhỏ, trong bức hình này không ai khác chính Mặc Hàn Phong đột nhiên khoé mắt cô cay xè, vội nhanh chóng chớp chớp mắt để không cho nước mắt rơi.



Đột nhiên phía sau lưng cô vang lên giọng nói khá điềm đạm nhưng cũng khá khó chịu.



_ Tại sao cần phải lụy một thằng tồi trong khi em vẫn còn có anh?



Ảnh Quân hai tay bỏ vào trong túi quần nghiêm nghị bước đến trước mặt Hàn Ân Ly, cô cũng khá là bất ngờ khi nghe anh ta nói vậy nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.



_ Chuyện của em, Anh không cần phải quan tâm đâu. Thôi em vào trong nhà đây



Dứt lời, Hàn Ân Ly đứng dậy định đi vào nhà nhưng không ngờ bị Ảnh Quân ôm lấy cô một cách bất ngờ, cô nhăn mặt khó chịu muốn phản kháng đẩy anh ta ra nhưng không ngờ bị anh ta ôm chặt.



_ Ảnh Quân, anh đang làm gì vậy hả? Mau buông em ra



_ Tại sao anh phải buông? Em là vị hôn thê của anh, ôm em có gì là sai chứ hay em vẫn chưa chịu chấp nhận anh?



Hàn Ân Ly ngừng phản kháng cơ thể cô nhất thời cứng đờ, không phải cô không chấp nhận Ảnh Quân mà trong trái tim cô vẫn không thể quên được người cũ, cô không biết phải làm như thế nào mới phải đã nhiều lần cô rất muốn quên đi Mặc Hàn Phong một người đàn tệ bạc đó nhưng điều cô không ngờ đến rằng càng quên đi anh cô lại càng yêu anh hơn.



Đã bốn năm trôi qua rồi cô không tài nào quên được anh, và cũng không có tư cách chấp nhận Ảnh Quân.



Hít một hơi thở thật sâu, Hàn Ân Ly nhẹ nhàng gỡ cánh tay Ảnh Quân ra rồi nhìn thẳng vào mắt anh không có ý trốn tránh.



_ Ảnh Quân, quả thật anh là một người rất tốt rất xứng đáng có nhiều người phụ nữ bên cạnh, anh hà cớ gì phải một mực hướng về em?1



Nghe cô nói vậy Ảnh Quân nhất thời hoảng hốt, vội vàng cầm lấy tay thon dài của cô đặt lên ngực trái mình, rồi trầm ấm nói.



_ Không đâu Ân Ly, trong tim anh vẫn luôn chứa hình bóng của em và cũng chưa từng có ý định ngừng yêu em



_ Nhưng trong tim em không chứa hình bóng của anh



Hàn Ân Ly thẳng thừng nói, điều này đã khiến cho Ảnh Quân đau đớn đến tột cùng. Bốn năm qua anh vẫn luôn bên cạnh cô làm mọi việc cùng cô cứ tưởng cô đã quên đi người chồng cũ đó nhưng không ngờ cô vẫn lưu luyến anh ta, Ảnh Quân cảm thấy không công bằng với Mặc Hàn Phong.



Hà cớ gì Mặc Hàn Phong là một người đàn ông tệ bạc vừa khốn nạn nhưng cô vẫn cứ đâm đầu yêu anh ta, còn anh thì sao đây? Anh đã cố gắng xuất hiện bên cạnh cô nhiều hơn để cho cô quên đi Mặc Hàn Phong nhưng nghĩ lại mọi việc làm của anh cũng vô dụng thôi.



Ảnh Quân đôi mắt đỏ hoe nhìn Hàn Ân Ly, giọng nói của anh khá lớn.



_ Ân Ly, vì sao vậy? Một chút tình cảm dành cho anh cũng không có sao? Anh thừa nhận anh tốt hơn Mặc Hàn Phong nhưng tại sao em vẫn yêu anh ta, bộ em không nhớ những tổn thương trước đây mà anh ta gây ra cho em sao?



Mọi lời nói của Ảnh Quân như một con dao nhọn cứa vào tim cô vậy, cố gắng nuốt nước mắt vào trong nhưng không ngờ nước mắt không tự chủ mà tự nhiên rơi xuống.



_ Ảnh Quân, anh biết không? Em rất ghét Mặc Hàn Phong, rất ghét anh ta vì đã khiến em yêu anh ta nhiều đến như vậy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK