Thẳng đến bên cạnh trưởng lão chưởng quản tân đệ tử đẩy cậu một chút, cậu mới lấy lại tinh thần, thí điên thí điên chạy tới, quỳ gối trước mặt Tần Thí Thiên, một bên nhìn về phía Tần Thí Thiên, một bên tất cung tất kính mà chắp tay nói.
"Tham kiến tông chủ!"
Trên dưới Ma tông tất cả mọi người đều sợ hãi Tần Thí Thiên, ngay cả nhóm trưởng lão chủ điện ngày thường hành lễ cũng không dám ngẩng đầu đi nhìn Tần Thí Thiên.
Nhưng Cố Bạch giờ phút này lại dám ngẩng đầu cùng y đối diện, con ngươi thanh tuyền nhưng thật ra làm Tần Thí Thiên không chỉ có không cảm thấy cậu thất lễ, ngược lại có chút mới mẻ, dám mở to con mắt đối mặt cùng y, thế gian này nhưng không nhiều lắm, trước nay đều chỉ có sợ hãi.
"Ngươi tên là gì? Vừa rồi vì sao nhìn chằm chằm bản tôn?"
Mới mẻ thì mới mẻ, Tần Thí Thiên sắc mặt như cũ thị huyết, lệnh người sợ hãi khủng bố.
Kỳ thật Cố Bạch trong lòng nhiều ít vẫn có chút sợ hãi, rốt cuộc ở trong ấn tượng của nguyên chủ cùng với đại gia, Tần Thí Thiên người này tính cách cổ quái, hỉ nộ vô thường, một câu không đúng giết người là chuyện hết sức bình thường, trước khi nhiệm vụ hoàn thành nếu là cậu chết liền sẽ chết thật.
Nhưng nề hà cậu trời sinh có cái ưu điểm, đó chính là mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ cần cậu không nghĩ đến, biểu tình trên mặt sẽ không tiết lộ cảm xúc dưới đáy lòng ra, hơn nữa cậu cũng không dễ dàng tâm động lưu luyến, bởi vậy, sinh thời người quen biết cậu, tổng mới nói cậu không có tâm.
Đại ma đầu thế nhưng chủ động điểm danh phiên bài, vốn là nghĩ khiến cho đối phương chú ý một chút, này đúng thật là buồn ngủ có người đưa gối đầu!
Cố Bạch cười cười, cong lên đôi mắt lại lần nữa nhìn về phía Tần Thí Thiên, có chút kích động chờ mong nói.
"Tiểu nhân, tiểu nhân kêu A Cửu, tông chủ sự việc bận rộn có lẽ không nhớ rõ, 5 năm trước là tông chủ cứu A Cửu, đem A Cửu mang về tới trong tông, cho A Cửu một cái mệnh, A Cửu thề nhất định phải báo đáp nguyện trung thành vì tông chủ đại nhân, vừa rồi lại lần nữa nhìn thấy thánh nhan của tông chủ đại nhân, quá mức kích động, là tiểu nhân thất lễ, thỉnh tông chủ trách phạt.."
"Nga?"
Tần Thí Thiên nhướng mày, mắt lộ ra nghi hoặc.
Lúc trước thời điểm đem A Cửu mang về Ma tông đối phương bất quá chỉ là tiểu hài tử đầu bù tóc rối mười tuổi lớn nhỏ, hiện giờ 5 năm qua đi, tiểu hài tử đã trở thành thiếu niên, bộ dạng tự nhiên sẽ có biến hóa, hơn nữa y là một tông chủ, những việc nhỏ này y tự nhiên không nhớ rõ.
Nếu hồi ức không đứng dậy, y tự nhiên sẽ không vì một tiểu nhân vật không chớp mắt mà đi lãng phí trí nhớ.
Nhưng nhìn thiếu niên trước mặt tràn đầy chờ mong cùng kích động, cùng với đôi mắt cong cong thủy nhuận kia, môi vốn khẩn thành một khóe miệng thẳng tắp thế nhưng theo Cố Bạch cười mà bất tri bất giác giơ lên.
Trên dưới tông nội đều bị y dọa cho sợ hãi, cũng chưa từng có người dám nhìn chính mình mà cười, còn cười đến thanh triệt như vậy, Tần Thí Thiên trong lòng khẽ động, nhưng thật ra mạc danh thập phần hưởng thụ.
Khuôn mặt y tàn khốc vô tình tà tứ bỗng nhiên hòa hoãn xuống dưới, cười vang nói.
"Tốt, ngươi đã muốn báo đáp nguyện trung thành với bản tôn, bản tôn liền cho ngươi một cơ hội, hôm nay tỷ thí nếu ngươi thắng đoạt được đệ nhất, bản tôn liền phá lệ trực tiếp đưa ngươi đến bên người bản tôn đảm nhiệm ma vệ chức vụ, vì bản tôn cống hiến!"
Ở Ma tông, có thể lên làm ma vệ bên người Tần Thí Thiên địa vị có thể so sánh với nhóm chưởng quản tông nội sự việc trong chủ điện, bọn họ trừ bỏ Tần Thí Thiên, ai nói cũng đều không cần nghe, là thân vệ trực tiếp vâng mệnh Tần Thí Thiên.
Bởi vậy, chức vị quan trọng như thế tự nhiên cũng không phải người thường có thể đảm đương nổi.
Ở chỗ này đối với cường giả tu luyện phân chia thành thiên, địa, huyền, hoàng bốn cấp bậc, mỗi cấp bậc lại chia làm sơ cấp, trung cấp cùng cao cấp.
Cường giả vào giai đoạn huyền cấp giống nhau ở bên ngoài cơ bản chính là khiến mỗi người đều sợ hãi, đế quốc mời chào cao thủ, mà ma vệ bên người Tần Thí Thiên, tu vi thấp nhất đều đến địa cấp, tùy tiện đặt một người ở bên ngoài cũng đều là cường giả một phương.
Hơn nữa mỗi một ma vệ đều trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc tàn khốc, sau khi lên làm ma vệ mỗi năm còn sẽ tiếp thu khiêu chiến đến từ tông nội, thắng, tiếp tục làm ma vệ, thua, sẽ thay đổi người, có thể tưởng tượng được ma vệ của Tần Thí Thiên có bao nhiêu quan trọng.
Lúc này, lời Tần Thí Thiên vừa nói ra, các đệ tử phía sau nhìn chằm chằm Cố Bạch lộ ra biểu tình hâm mộ ghen ghét, có thể được tông chủ đại nhân nhìn đến, thật là trực tiếp bay lên trời xanh a!
Nguyên chủ lúc trước bất quá cũng chỉ đến cung điện của Tần Thí Thiên trở thành tiểu thị vệ nho nhỏ hầu hạ đánh tiểu binh các loại, giờ phút này thế nhưng có cơ hội trở thành ma vệ bên người Tần Thí Thiên, Cố Bạch tức khắc vui sướng vạn phần.
"Tạ, tạ tông chủ! A Cửu nhất định dốc hết toàn lực!"
"Nói chuyện như vậy không nhanh nhẹn, ngươi là nói lắp sao?"
Thấy cậu hai lần nói chuyện đều kích động đến nói lắp một chút, bộ dáng hấp tấp ngây ngô như vậy nhưng y chưa bao giờ ở trên người thuộc hạ tông nội gặp qua.
Người nói nguyện trung thành với y nhiều đi, nhưng dám nhìn thẳng vào y, hơn nữa đôi mắt chỉ phản chiếu thân ảnh của chính mình, cái loại chuyên chú nói nguyện trung thành không có một tia sợ hãi này, thật là mới mẻ.
Tần Thí Thiên chợt thấy thú vị, không khỏi hài hước cười nói.
"Ta.."
Cố Bạch không biết nên làm gì hay trả lời như thế nào mới có thể làm y vui vẻ, dứt khoát sắc mặt đỏ lên, lộ ra một bộ dáng lời nói không tốt, chỉ là nhìn cậu hai con mắt hơi hơi chớp động, đem toàn bộ thân ảnh của y ấn đi vào.
Loại ánh mắt chuyên chú này tổng hội lại làm người ta vui sướng thoải mái, huống chi Tần Thí Thiên trước nay đều là bị người sợ hãi, ít nhất giờ phút này y không sinh ra cảm xúc chán ghét, tâm tình vừa rồi bởi vì Mạc Hải Ca mà có chút tối tăm bây giờ cũng tốt lên vài phần, ngữ khí chậm lại lại lần nữa phân phó tỷ thí bắt đầu.
"Được, bắt đầu tỷ thí đi.."
Theo lý thuyết chỉ là tân đệ tử tỷ thí, như vậy việc nhỏ này là không cần làm phiền tông chủ Tần Thí Thiên tới chủ trì.
Nhưng tân đệ tử là dòng máu mới của tông nội, Tần Thí Thiên thập phần coi trọng, bởi vậy mỗi năm đều sẽ tự mình hiện thân quan chiến, cho đại gia khí thế ủng hộ, cũng là một loại thủ đoạn lung lạc nhân tâm.
Y bước đi qua, ngồi trên ghế chủ tọa ở phía trước, Mạc Hải Ca đứng cách y ba mét có hơn, thái độ như cũ xa cách, trên khuôn mặt tinh xảo là biểu tình lạnh băng.
Rõ ràng ngày xưa cũng xa cách như vậy, không biết có phải hay không vừa rồi có Cố Bạch đối lập, Tần Thí Thiên trong lòng có chút phiền muộn, không khỏi nghẹn một ngụm khí quay đầu đem ánh mắt phóng tới trên lôi đài hết sức chuyên chú xem tỷ thí dời đi lực chú ý.
Tỷ thí bắt đầu, Cố Bạch cũng không thể không đem tất cả lực chú ý đặt ở trên lôi đài.
Ma tông tỷ thí cũng không giống chính đạo bình thản như vậy, ngươi đánh ta chặn, mỗi một hồi tranh đấu cơ hồ đều là ngươi chết ta sống, không đem đối phương đánh đến không còn lực đánh trả, tuyệt đối sẽ không đình chỉ, ở trên lôi đài bỏ mạng, đúng là chuyện thường tình.
Đối với thế giới huyết tinh tàn khốc này khi Cố Bạch ở trong sơn cốc liền đã thích ứng, có lẽ sinh thời những người đó nói không sai, cậu thật sự không có tâm, cho nên, thời điểm ở trong sơn cốc dính lên máu tươi, cậu lần đầu tiên giết người cũng không có chút cảm giác nào là sợ hãi.
Đối thủ thứ nhất của cậu là một đại nam hài thể trạng bưu hãn, tuổi tác của người này cùng cậu không sai biệt lắm, nhưng thân hình lại so với cậu cao tráng hơn cả một cái đầu.
Này không trách đối phương lớn lên quá tráng, phúc thân thể cùng thân hình này của A Cửu cùng Lục Dung Khanh lần trước giống nhau, đều thuộc về hình dáng tương đối nhỏ xinh gầy yếu, bộ dáng không thể so với Lục Dung Khanh cùng Mạc Hải Ca xuất sắc, nhưng thanh thanh tú tú, nhìn liền cùng cừu con giống nhau.
Nhưng người ở Ma tông đều biết, Ma tông sẽ không có cừu, bởi vậy đối phương cũng không có coi thường cậu, cầm đại đao liền cực nhanh hướng cậu xông tới, đầy mặt hung ác, hiển thị muốn đem cậu nhất cử xử lý.
Sự thật đích xác, Ma tông không có cừu, nguyên chủ thiên tư rất tốt, lần này có thể đánh bại cậu cũng không nhiều lắm, cho nên Cố Bạch cũng không sợ hãi, đạm đạm cười, liền đón đi lên.
Cậu lấy tốc độ nhanh đến quỷ dị sườn chuyển qua bên người đối thủ, sau đó tránh thoát đại đao của đối phương, một kiếm đâm vào trên vai đối phương, sau đó nhấc chân, thật mạnh đem người ném khỏi lôi đài, nhanh chóng kết thúc trận đầu tỷ thí.
"Không tồi.."
Trên đài cao, Tần Thí Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm cậu thấp giọng đánh giá, vốn là nhất thời hứng khởi, giờ phút này phát hiện Cố Bạch tư chất không tồi, nhưng thật ra nhiều thêm vài phần thưởng thức cùng nhìn thẳng vào.
Kế tiếp, y đem tất cả ánh mắt toàn bộ cố định tới trên người Cố Bạch, Cố Bạch có điều cảm giác được, mỗi khi hoàn thành xong một tràng thi đấu là lúc sẽ quay đầu lại liếc y một cái.
Sau đó khi đối diện với ánh mắt của y, trên mặt lập tức lộ ra chi sắc vui sướng, phảng phất như hài tử được người cổ vũ, tươi cười thập phần sáng lạn, làm khuôn mặt thanh tú nhiều thêm vài phần sáng rọi.
Nhưng đến khi thi đấu là lúc, trên mặt sẽ khôi phục lại nghiêm túc mặt vô biểu tình, biến thành một con người nguy hiểm như mãnh thú, thân thủ lưu loát, giống một thanh lợi kiếm xuất ra khỏi vỏ.
Tương phản như thế làm Tần Thí Thiên ở chỗ này hai tròng mắt không tự giác mang lên một tia ý cười, âm thầm gật đầu, nghĩ thầm thiếu niên này nếu bồi dưỡng tốt, tương lai nhất định là phụ tá trung tâm đắc lực cho y.
Chờ đến khi Cố Bạch một thân nhiễm đầy máu tươi đoạt được vị trí đệ nhất đi tới quỳ trước mặt y, Tần Thí Thiên không tự giác từ khoảng không trung trống rỗng lấy ra một lọ thuốc trị thương ném cho cậu.
"Trở về nghỉ ngơi hai ngày, thương thế tốt lên tới nơi này của bản tôn đưa tin."
"Tạ tông chủ quan tâm!"
Cố Bạch kích động tiếp nhận thuốc trị thương nói lời cảm tạ, đối với việc Tần Thí Thiên từ khoảng không trống rỗng lấy ra đồ vật cũng không kỳ quái.
Thế giới này thật sự rất là huyền huyễn, nhẫn trên tay Tần Thí Thiên là một loại không gian có thể chứa đựng được đồ đạc, thập phần trân quý, giống cậu loại tiểu nhân vật này là không có biện pháp có được.
Bất quá cậu cũng không thèm, dù sao vật chất đồ vật trong thế giới này cậu đều mang theo không được, ngược lại cậu nhưng thật ra rất thèm bí tịch tu luyện nơi này nha.
Bởi vì khắc ở trong đầu thì đồ vật có thể mang đi rồi, ai biết về sau sẽ đi cái dạng thế giới gì hoàn thành nhiệm vụ a, trừ bỏ đầu óc, vũ lực vẫn là phi thường trọng yếu!
Nghĩ đến đây, trừ bỏ hoàn thành nguyện vọng cho nguyên chủ, Cố Bạch không cấm chính mình nhiều thêm vài phần tâm tư khi đi theo Tần Thí Thiên.
Giống cường giả như Tần Thí Thiên bí tịch tu luyện tự nhiên là đồ vật đứng đầu thế giới này, nếu về sau được Tần Thí Thiên để mắt, đối phương chỉ cần chỉ điểm cho cậu một vài đường, cậu cũng đã hưởng thụ bất tận rồi.
Nghĩ như thế, ánh mắt Cố Bạch nhìn về phía Tần Thí Thiên nhiều thêm vài phần thiệt tình nóng bỏng.
Phần nóng bỏng này tự nhiên bị Tần Thí Thiên nhìn đến ở trong mắt, chân thành như vậy càng làm y nhiều hơn vài phần hảo cảm, thầm nói thiếu niên này tướng mạo giống nhau, nhưng đôi mắt lại sinh động đến cực kỳ xinh đẹp..
* * *
Hết chương 18.