Tuy rằng Lục Dung Khanh học tập ở cao trung tư nhân quý tộc giáo viện không chỉ có yêu cầu dạy học tốt, mà còn có thể nhận lời mời từ bên ngoài cũng là một điều kiện, trong trường học giáo viên là soái ca mỹ nữ không ít, nhưng có thể cùng Nam Lê Thần so sánh lại là không có mấy người.
Hắn vai rộng eo thon, tứ chi thon dài, dáng người cân xứng, không chỉ có bên ngoài xuất sắc, dáng người cũng là nhất lưu, quần áo gì xuyên đến trên người hắn cũng đều tuấn mỹ đến không thể không ngoái nhìn.
Mặc dù là đơn giản chỉ là áo thun cùng quần hưu nhàn, cũng có thể đem đường cong thân thể hắn mơ hồ phác họa ra tới, lưu sướng mà lại tràn ngập lực cảm, ôn nhu lại không gầy yếu, tuấn mỹ đến không chê vào đâu được, thật là nam thần trong nam thần.
Chỉ cần là tiết học của hắn, vĩnh viễn đều không có người trốn học, hơn nữa trong phòng học sẽ có rất nhiều học sinh từ lớp khác trốn học trà trộn vào, sau thời gian học xong, đại gia càng là tìm thêm cơ hội cùng hắn đến gần.
Bất quá hắn lại không có đối với bất luận người nào có biểu hiện đặc thù ưu ái, ngay cả Cố Bạch cũng vậy.
Cố Bạch tự nhiên biết đây là trò diễn của hắn, cao thủ tình trường săn thú trước nay đều không cần sốt ruột, hắn đang chờ đợi thời cơ, chờ đợi thời cơ tốt nhất để tiếp cận cậu..
Thực mau, hôm nay tan học xong, cậu liền nhận được điện thoại của Phó Tử Hiên, đối phương tuy rằng hẹn cậu ăn một bữa cơm, bất quá ngữ khí cực kỳ lãnh đạm.
Dựa theo tính cách của Phó Tử Hiên tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ chủ động hẹn cậu ăn cơm, như vậy bữa tiệc này tự nhiên khẳng định là có vấn đề.
Cố Bạch kích động ở trong điện thoại gật đầu đáp ứng rồi đi xuống dưới, sau đó cảm thấy không sao cả cười cười, cậu ngược lại muốn nhìn xem những người này rốt cuộc là làm cái quỷ gì!
Đi về phía trước, cậu cấp Nhiếp Kình Thương gọi một cuộc điện thoại, gần nhất vì xoay chuyển ấn tượng không tốt ở trong lòng Nhiếp Kình Thương đối với nguyên chủ, cậu đều phi thường ngoan ngoãn mỗi ngày đúng giờ về nhà, tìm đúng cơ hội liền đối với nam nhân tỏ lòng trung thành, chuẩn xác ôm đùi.
Tuy rằng Nhiếp Kình Thương đối với cậu thái độ vẫn là có chút hung dữ, nhưng xem ánh mắt của y đã không chán ghét như vậy nữa, thời điểm ăn cơm sẽ chủ động cùng cậu nói vài câu, còn bớt chút thời giờ tiện đường đưa cậu đi học, cho nên làm một cái đệ đệ ngoan biết nghe lời, không đúng giờ về nhà tự nhiên muốn thông báo.
Thời điểm Nhiếp Kình Thương nhận được điện thoại của Cố Bạch là đang mở cuộc họp, tâm tình không phải thực tốt, đang công đạo một đám công nhân làm việc không có đạt tới yêu cầu của y, phòng họp một mảnh khí lạnh.
Nghe được di động vang lên, đang lúc y nhíu nhíu mày giáo huấn công nhân, bí thư lập tức hiểu chuyện chạy nhanh ra bên ngoài giúp y tiếp điện thoại.
Thời điểm tâm tình Nhiếp Kình Thương không tốt không quản là điện thoại của ai y đều sẽ không tiếp, hơn nữa nếu là điện thoại có công tác quan trọng đều là trước gọi tới di động của của thư ký để hẹn trước thời gian.
Nghe được thông báo đầu kia điện thoại là Cố Bạch, bí thư đi vào đối diện với ánh mắt dò hỏi của Nhiếp Kình Thương vội vàng chạy nhanh tới nói: "Nhiếp tổng, đệ đệ ngài nói tan học không cần ngài đi đón cậu ấy.."
"Lần sau cậu ấy gọi điện tới liền trực tiếp đưa cho tôi.."
Nghe được là Cố Bạch, Nhiếp Kình Thương mày nhăn liền giãn ra, tâm tình tốt hơn một chút, gần nhất Cố Bạch nghe lời lại thân cận làm y cảm thấy rất thành tựu, cậu đã thay đổi 360 độ a.
Trước kia là y quá xem nhẹ thiếu niên, thiếu niên căn bản không phải như y nghĩ âm trầm không thảo hỉ, chỉ là trầm mặc cùng tùy hứng giống tiểu hài tử mà thôi, chỉ cần ở chung nhiều hơn thiếu niên kỳ thật rất ngoan, cảm giác có một đệ đệ nghe lời ngoan ngoãn lại ỷ lại chính mình quả thực không tồi.
Ra hiệu ý bảo mọi người chờ một chút, y lấy qua di động gọi trở về.
Điện thoại được chuyển tới, trên mặt y hiện ra một tia ý cười, ngữ khí ôn hòa nói "Dung Khanh có chuyện gì sao?"
Kia biểu tình ôn hòa thân thiết làm toàn bộ công nhân trong phòng hội nghị kinh ngạc một chút, bọn họ không nhìn lầm đi, luôn luôn là mặt than nghiêm túc, trước nay đều là ít nói ít cười Nhiếp tổng thế nhưng sẽ lộ ra vẻ mặt loại này sao?
Bên này, Cố Bạch nhận được điện thoại Nhiếp Kình Thương gọi lại cũng có chút giật mình, vừa rồi bí thư tiếp điện thoại liền nói nam nhân hiện tại hẳn là rất bận đi.
Cậu chỉ là báo có việc thôi mà, không cần phải đích thân gọi điện lại hỏi chứ, xem ra về sau cậu còn phải nỗ lực cải thiện ấn tượng, đùi vàng đối với cậu vẫn là không yên tâm a, khẳng định lo lắng cậu lại chạy ra ngoài lêu lổng đi.
Tưởng tượng như vậy, Cố Bạch cầm điện thoại chạy nhanh giải thích.
"Anh, hôm nay bằng hữu hẹn em ăn cơm, anh yên tâm, cơm nước xong em liền lập tức về nhà, bảo đảm trước 8 giờ khẳng định sẽ về đến, vừa rồi có phải hay không quấy rầy đến anh?"
"Không có, vừa rồi chính là công đạo một chút công tác đơn giản, không phải chuyện gì quan trọng.."
Lời này vừa thốt ra, đôi mắt nhóm công nhân trong phòng hội nghị trừng đến lớn hơn nữa, không phải chuyện gì quan trọng? Vừa rồi không phải thảo luận đại công trình mấy tỷ xuất hiện vấn đề sao lão bản!
Bị mọi người trừng mắt Nhiếp tổng liền phát ra một ánh mắt không có gì dâng tặng cho đại gia, tiếp tục đối với người bên kia điện thoại truy vấn hỏi "Ăn cơm với bằng hữu? Bằng hữu nào của em?"
"Chính là bạn học cùng lớp a, anh không có quen.."
Cố Bạch ba phải cái nào cũng được trả lời cho xong, lại nhiều lần bảo đảm buổi tối nhất định về sớm một chút mới tắt điện thoại, cậu cũng không dám trực tiếp nói cho Nhiếp Kình Thương người mời ăn cơm là Phó Tử Hiên.
Trước đó Nhiếp Kình Thương đã nghiêm khắc cảnh cáo cậu, nếu như để y biết cậu còn cùng Phó Tử Hiên tiếp xúc, khẳng định cho rằng cậu còn không có chết tâm không biết xấu hổ quấn lấy người ta, vậy những việc xoay chuyển ấn tượng lúc trước toàn bộ liền xong rồi!
Bị tắt điện thoại xong biết được tin tức hôm nay không thể tiện đường cùng đệ đệ về nhà tươi cười trên mặt Nhiếp Kình Thương lập tức phai nhạt xuống.
Trong lòng thầm nghĩ chính mình đối với Dung Khanh chú ý quá ít, ngay cả đối phương có bằng hữu nào cũng không biết, thật không xứng làm ca ca.
Bất quá nghĩ đến chuyện của Lục Dung Khanh trước kia mày y lại nhíu lại, bằng hữu? Dung Khanh trước kia có thể có bạn tốt gì chứ? Bất quá chính là một đám hồ bằng cẩu hữu mà thôi.
Nghĩ đến như vậy, Nhiếp Kình Thương tức khắc cảnh giác lên, sau đó khép văn kiện trên bàn lại đứng lên phân phó.
"Hôm nay hội nghị liền đến đây là dừng lại, tôi hy vọng buổi sáng thứ tư, trên bàn làm việc của tôi sẽ có một phần phương án thực thi công tác cụ thể, cứ như vậy đi, tan họp.. Trần bí thư, giúp tôi lùi lại toàn bộ các cuộc hẹn trước của buổi tối ngày hôm nay, tôi có việc khác cần làm."
Nói xong, Nhiếp Kình Thương liền vội vã rời khỏi phòng họp, lưu lại một đám người oán niệm kêu rên cuối tuần lại phải tăng ca.
* * *
Bên kia, Cố Bạch cũng đã tới nhà ăn cùng Phó Tử Hiên hẹn gặp.
Từ thời điểm nhận được điện thoại của Phó Tử Hiên, cậu liền suy tư động cơ mà Phó Tử Hiên hẹn cậu ra tới.
Dựa theo trình độ Phó Tử Hiên chán ghét nguyên chủ, gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng chủ động tìm nguyên chủ, trong nguyên tác cũng không có một đoạn này.
Bởi vậy không khó suy đoán, hôm nay Phó Tử Hiên xuất hiện là có người xúi giục, mà người xúi giục này, trừ bỏ Ngô Trân Trân cũng sẽ không còn ai khác.
Ngô Trân Trân xúi giục Phó Tử Hiên hẹn cậu ra làm gì đâu? Tổng không phải là cho cậu cái tình địch này thừa dịp cơ hội đi?
Trong lòng chuyển qua mấy ý niệm, Cố Bạch không mặn không nhạt ứng phó cùng Phó Tử Hiên, sau đó không dấu vết quan sát nhìn quanh nhà ăn.
Cuối cùng nhìn đến thân ảnh trong góc của Nam Lê Thần cậu liền tức khắc minh bạch.
Cảnh tình này là Ngô Trân Trân sáng tạo ra cấp cho thuộc hạ đắc lực của mình một cơ hội tốt mà nhập cuộc đi.
Ở trong nguyên tác tuy rằng không có chuyện Phó Tử Hiên hẹn cậu, nhưng lúc này nguyên chủ đã bị Phó Tử Hiên cự tuyệt lâm vào tình trạng thất tình khổ sở, mà Nam Lê Thần chính là ở ngay lúc này tiến vào nội tâm nguyên chủ.
Chẳng sợ lại một lần tái diễn, Ngô Trân Trân vẫn là lựa chọn thủ đoạn cùng trong cốt truyện giống nhau.
Một khi đã như vậy, kế hoạch tương kế tựu kế của cậu liền càng dễ dàng thực thi.
Cố Bạch đem sự tình xem ở trong mắt, trong lòng đạm cười.
Nếu muốn diễn kịch, vì diễn đến càng giống một chút, chính là trong quá trình ăn cơm, vô luận Phó Tử Hiên sắc mặt lãnh đạm, lời nói ra lại quyết tuyệt, Cố Bạch đều phối hợp lộ ra đôi mắt si tâm lại khổ sở, đem một cái thương tâm thiếu niên diễn tới thực cực hạn.
Cố Bạch diễn thật sự sung sướng, không nghĩ tới nam nhân vừa đến cửa thấy một màn như vậy, tức giận đến đỉnh đầu đều mau bốc khói.
Quả nhiên vẫn là không có biến a! Lục Dung Khanh mê chơi thích tìm phiền toái như vậy có thể an tĩnh nghe lời có quỷ mới tin, chính mình thật là quỷ mê tâm hồn mới có thể cho rằng cậu ta biết hối cải ngoan ngoãn.
Nhiếp Kình Thương cắn cắn răng, oán hận nghĩ, nói cái gì cùng bằng hữu ăn cơm, hảo a, nguyên lai là hẹn hò với nam nhân!
* * *
Hết chương 6.