Trở lại phòng, cậu liền khóa kỹ cửa, ngồi vào trước bàn rồi rót một chén nước, lập tức ngửa đầu mồm to uống xuống bình phục lại tâm tình.
Vừa rồi cậu nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng sợ hãi muốn chết, nếu Tần Thí Thiên thật sự động thủ giết cậu, cậu cũng chỉ có thể đứng tại chỗ chờ chết, căn bản trốn không thoát, đơn giản cuối cùng lại hiểm hiểm tránh được một kiếp.
Lau lau cái trán đầy mồ hôi, Cố Bạch nhịn không được trong lòng đối Mạc Hải Ca ngầm oán một chút.
Thật là cái yêu tinh hại người, mặc kệ tính cách lãnh đạm lạnh lẽo như thế nào, cũng nên có chút tâm nhãn chứ, chính mình chọc giận đại ma đầu nhưng chạy trốn thật ra rất nhanh, chỉ đề dư lại một người chịu tai ương!
Ngầm bực xong, Cố Bạch không cấm lại hồi tưởng cảm giác khi cùng Tần Thí Thiên hôn môi.
Lại là cái loại chúa tể hết thảy này, phảng phất khủng bố muốn đem linh hồn người cắn nuốt đi, cùng với sự dễ chịu mà linh hồn cậu cảm giác được, như Nhiếp Kình Thương ở thế giới trước giống nhau như đúc.
Cậu không biết cái loại cảm giác này rốt cuộc là gì, nhưng bản năng cảm thấy không bình thường, ít nhất loại năng lượng này có thể cho linh hồn cậu biến cường lên.
Trước mắt xem ra đối với cậu là có lợi, thanh âm thần bí kia nói qua, linh hồn của cậu càng mạnh, liền sống càng được lâu, sẽ không bị tiêu tán.
Chính là, Tần Thí Thiên vì cái gì cũng sẽ cho cậu loại cảm giác giống như của Nhiếp Kình Thương này đâu? Bọn họ chi gian có cái gì liên hệ? Hay vẫn là, đó chỉ là ảo giác của cậu..
Cố Bạch vuốt vuốt miệng mình, cau mày suy tư.
Sau một lúc lâu, cậu đứng dậy hướng bốn phía không người nói.
"Chủ nhân, ta muốn thỉnh người hỗ trợ."
Nói xong, cậu lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi, có chút vấn đề, cậu nghĩ cậu hiện tại muốn biết rõ ràng.
Vài phút lúc sau, Cố Bạch cảm giác được không gian chung quanh vặn vẹo, phảng phất hình thành một cái tiểu không gian độc lập, cùng với một trận uy áp, cậu thấy giữa không trung xuất hiện hư ảnh của một người nam nhân.
Chỉ thấy kia nam nhân phiêu phù ở giữa không trung, dáng người tinh tráng cao lớn có thể nói là hoàn mỹ, người này mặc áo giáp màu đen vẽ đầy phù văn huyền ảo, đầu đội phát quan tiêm đầu đảng khôi (1), chân xuyên chiến ủng tường vân.
Trên mặt người này nửa mặt còn mang theo mặt nạ chi khôi nguyên giáp, nhìn không rõ dung mạo, chỉ lộ ra một trương môi hơi mỏng lạnh lùng, cùng với một đôi mắt hàn băng lạnh lẽo, cả người lộ ra một loại cảm giác chiến lâm thiên hạ.
Cố Bạch có loại cảm giác thần phục, không tự chủ được quỳ một gối xuống đất, cung kính nói "Chủ nhân.."
"Cậu gọi ta có chuyện gì?" Là thanh âm thần bí quen thuộc kia.
"Ta nhớ rõ chủ nhân lần trước có nói qua, về sau trong nhiệm vụ có thể giúp tôi một lần, tôi hiện tại muốn thỉnh chủ nhân hỗ trợ.." Cố Bạch trộm đi nhìn hư ảnh trước mặt.
"Cậu xác định hiện tại liền muốn dùng hết?"
"Đúng vậy, chủ nhân, tôi muốn thân thể này lập tức mạnh lên!"
Cố Bạch gật đầu, giờ phút này thân thể cậu năng lực quá thấp, rất nhiều chuyện đều làm không được, thế giới này cùng những thế giới khác không giống nhau, ở chỗ này, giá trị vũ lực cường đại rất quan trọng, nếu cậu mạnh lên, rất nhiều chuyện liền dễ hơn nhiều.
Hư ảnh cũng không có lập tức đáp ứng, mà là nhìn chằm chằm cậu đánh giá trong chốc lát, mới gật đầu.
"Một khi đã như vậy, ta liền đáp ứng cậu, nhớ kỹ, này chỉ là làm thân thể cậu ở thế giới này trở nên cường đại thôi, khi rời đi nơi này, hết thảy khôi phục lại bình thường."
Nói xong, một đạo quang mang màu đen chui vào thân thể Cố Bạch, sau đó hư ảnh biến mất không thấy nữa.
Bốn phía khôi phục lại bình thường, Cố Bạch nhìn nhìn bốn phía, sau đó nhắm mắt lại cảm thụ một chút năng lượng trong thân thể, một loại cảm giác cường đại đột nhiên sinh ra.
Tuy rằng loại lực lượng cường đại này chỉ tạm thời có được, nhưng đối với nhiệm vụ lần này vậy là đủ rồi.
Tìm kiện hắc y thay vào, Cố Bạch không hề trì hoãn, ra khỏi phòng, thừa dịp bóng đêm liền lặng lẽ tiềm nhập vào tẩm cung Tần Thí Thiên.
Giờ phút này lực lượng cậu có đã ở trên những ma vệ kia, không sợ bị phát hiện, cậu muốn biết rõ ràng cảm giác vừa rồi Tần Thí Thiên cho cậu, rốt cuộc có phải hay không ảo giác của cậu!
Lặng lẽ ẩn vào tẩm cung, Cố Bạch đầu tiên ở trong nước trà Tần Thí Thiên uống hạ mê dược, sau đó mới tránh ở chỗ tối quan sát, chờ sau khi đối phương ngủ, mới lặng lẽ đi qua.
Tần Thí Thiên bởi vì giá trị vũ lực cường đại, bởi vậy bản thân thập phần tự tin, tất cả các ma vệ đều ở ngoài phòng chờ đợi, trong phòng chỉ có y một người.
Tuy rằng Ma tông mê dược bí chế phi thường lợi hại, ngay cả người của bổn tông đều phải kiêng kị, nhưng vì bảo đảm, Cố Bạch vẫn là không thể không cẩn thận.
Cậu ngừng ở nơi cách Tần Thí Thiên hơn ba mét, quỳ xuống, cung kính thử nói "Tông chủ, A Cửu mạo muội cầu kiến!"
Dứt lời, cậu lẳng lặng quan sát phản ứng người trên giường.
Cố Bạch làm việc luôn luôn phi thường cẩn thận, nhưng cậu làm nhiệm vụ không nhiều lắm, vẫn là quá non nớt, xem nhẹ thế giới này cùng cậu trước kia ngốc qua hoàn toàn không phải là cùng tính chất, đây là một cái thế giới huyền huyễn không phù hợp với lẽ thường, hơn nữa đây là Ma tông, là Tần Thí Thiên thân thủ sáng tạo Ma tông.
Bởi vậy ở lúc uống trà, Tần Thí Thiên liền phát hiện trong nước có mê dược, y luôn luôn không dễ dàng tin tưởng người, bao gồm người của tông nội, có thể lên làm Ma tông tông chủ, y tự nhiên không phải người ngu xuẩn.
Đã nhiều năm không ai dám tính kế y, hơi hơi suy tư lúc sau, y liền quyết định tương kế tựu kế, nhìn xem là ai lớn gan như thế!
Thời điểm nghe được thanh âm của Cố Bạch, lỗ tai y hơi hơi giật mình, trong lòng mạc danh buông cảnh giác, nhưng không có lập tức vạch trần, hành vi lần này của Cố Bạch khiến cho y tò mò cùng nghi hoặc vô cùng.
Thiếu niên này từng đối với y nói lời thề son sắt, muốn nguyện trung thành với y, giờ phút này vì sao lại đối y hạ dược? Cậu muốn làm gì?
Tần Thí Thiên tâm lập tức lạnh lên, thân là một tông chủ, y không thể không liên tưởng đến rất nhiều âm mưu quỷ kế đi.
Chỉ là tưởng tượng đến lời nói lúc trước của Cố Bạch đều là giả dối, trong lòng y liền có loại tức giận nói không nên lời, mạc danh chưa từng có tức giận qua như vậy, so với chuyện Mạc Hải Ca kháng cự y còn muốn sinh khí hơn, ở trong ngực quay cuồng là căm giận ngút trời.
Nhưng vô luận trong lòng cảm xúc kích động như thế nào, y như cũ thả chậm hô hấp giả làm không biết gì vẫn ngủ say, y muốn nhìn một chút xem Cố Bạch rốt cuộc là muốn làm cái gì, nếu đối phương thật sự muốn giết y, y liền..
Liền thế nào đâu? Tần Thí Thiên trong lúc nhất thời vẫn chưa nghĩ ra, chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ.
Bên này, Cố Bạch lại kêu vài lần đều thấy y không có động tĩnh gì, không khỏi đánh bạo đứng dậy chậm rãi đến gần, sau đó duỗi tay chọc chọc gương mặt y.
Thật là lớn mật! Tần Thí Thiên nhắm mắt lại ở trong lòng nói thầm.
"Xem ra thật là ngủ như chết.."
Cố Bạch thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó yên tâm xuống.
Cậu duỗi tay sờ soạng một chút mặt Tần Thí Thiên, do dự một chút, mới chậm rãi tới gần.
Hô hấp phun ở trên mặt đối phương, có chút nong nóng, lại có chút cảm giác tê dại, làm trái tim Tần Thí Thiên ngăn không được đập nhanh hơn rất nhiều.
Cảm giác quái dị như vậy làm y nhịn không được ở trong lòng nghĩ ngợi nói: Muốn động thủ liền động thủ, làm nhiều thứ như vậy làm chi!
Sau đó, ngay sau đó, thân thể y liền cứng đờ lại, trong đầu trống rỗng, chỉ vì môi thiếu niên thế nhưng chủ động ấn tới trên môi y, sau đó một đầu lưỡi nhỏ trơn trượt liền thăm dò vào trong miệng y..
Cơ hồ trong nháy mắt tham tiến trong miệng Tần Thí Thiên, Cố Bạch liền cảm giác được một loại tồn tại quen thuộc, một loại mạc danh, mơ hồ có dòng năng lượng dũng mãnh tiến vào linh hồn của cậu, phi thường thoải mái.
Giống một người lữ nhân hành tẩu ở sa mạc đang cơ khát khó nhịn bỗng nhiên nhìn thấy một nguồn nước, cậu khống chế không được mà hút liếm môi Tần Thí Thiên, một chút lại một chút, một lần lại một lần, lưu luyến đem nước bọt trong miệng y liếm mút ra.
Chủ động nhiệt tình như thế làm ngực Tần Thí Thiên trào ra một cổ nhiệt ý dâng lên, vốn tưởng rằng Cố Bạch là muốn hành thích y, lại không nghĩ rằng là hôn trộm y, cái này làm cho y có chút cảm giác nói không nên lời.
Mấy năm nay y vẫn luôn đem tâm đặt ở trên người Mạc Hải Ca, thiếu niên phong hoa tuyệt đại kia hấp dẫn toàn bộ tâm trí y, nhưng đối phương lại đối y cực kỳ lãnh đạm xa cách, thậm chí dùng từ chán ghét nói càng thêm chuẩn xác.
Đừng nói cùng đối phương hôn môi, Mạc Hải Ca ngay cả tay đều không cho y sờ một chút, dắt một chút, cấp dưới chung quanh cũng đối với hắn kính nhi viễn chi (2), trừ bỏ sợ hãi thì vẫn là sợ hãi.
Y dù thị huyết tàn nhẫn, nhưng y cũng là người, cũng khát vọng tư vị yêu thương ấm áp kia.
Tần Thí Thiên nhớ tới Cố Bạch nói những lời ngày đó, thiếu niên nói có thể vì y làm bất cứ chuyện gì, nói trung tâm nguyện trung thành với y, không phải bởi vì trung thành, cũng không phải bởi vì báo đáp ân cứu mạng, mà là..
Còn có lúc trước đối với khối ngọc bội rách nát kia quý trọng, ở trong lòng Hải Ca chỉ là đồ vật không đáng một văn tiền ở trong lòng thiếu niên lại giống như trân bảo, bởi vì đó là tự thân y khắc ra.
Tư vị này, Tần Thí Thiên không chỉ có không có lạnh băng phản cảm bị người ngoại trừ Mạc Hải Ca tiếp cận, ngược lại mạc danh lại có chút nhảy nhót.
Trong lòng hóa thành một bãi nhu nhu xuân thủy, nguyên lai, thế gian này, không phải mỗi người đều chán ghét y, sợ hãi y, chẳng sợ y là đại ma đầu, cũng có người đem y đặt ở trong lòng..
Ban đêm yên tĩnh, trong phòng trống vắng, thanh âm mút vào làm không khí chung quanh trở nên cực nóng.
Thật lâu sau, Cố Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Thí Thiên, phảng phất muốn từ gương mặt lạnh lùng này nhìn ra điểm khác thường gì đó, sau đó khóe miệng tràn ra một tia tươi cười.
Cậu lại lần nữa chọc mặt Tần Thí Thiên một chút, cười khẽ "Lại là cảm giác giống nhau, chẳng lẽ anh cũng theo tới đây? Tôi người không có tâm như vậy, anh chỉ sợ là khổ.."
Nỉ non xong, Cố Bạch cười cười, sau đó đứng dậy rời đi.
Chờ cậu vừa đi, Tần Thí Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay che lại trái tim đang kinh hoàng, nhìn chằm chằm trướng màn trên đỉnh đầu, trằn trọc khó yên, dư vị hôn môi làm nhân tâm nhộn nhạo.
* * *
Chú thích:
(1) T iêm đầu đảng khôi: Cái này mình hổng biết là cái gì luôn, các bạn ai biết xin chỉ giáo, đa tạ!
(2) Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Hết chương 22.