• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba Hôm Trước Phát Sinh Chiến Sự.

Trên đây đã có nói Liễu Tồn Trung tiễn Kha Ngọc qua sông tới Lâm An. Lâm An là đất đế đô, không sợ cường đạo cản đường cướp bóc. Trong thâm tâm chàng an tâm vô cùng, thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, chàng liền tiến vào trong khu núi non trùng điệp noi theo đường tắt tới Trấn Giang.

Lần trước, chàng thừa lúc đêm tối dò thám Bắc Cố sơn cũng đã có đi qua Trấn Giang.

Vì vậy Trấn Giang không phải là một địa phương xa lạ đối với chàng.

Lúc chàng tới nơi, thấy từng đội binh sĩ cấm khí giới sáng ngời đi đi lại lại tuần phòng. Khắp đường phố cảnh tượng rất khẩn trương nghiêm trọng, nhà nhà đều đóng cửa cài then đi tị nạn.

Liễu Tồn Trung thăm dò, thì được biết ba hôm trước đây đã phát sinh một trận chiến rất khốc liệt.

Tân Khí Tật dùng ky binh phục kích Hoàn Nhan Xương đại thắng một trận.

Vì vậy toàn vùng Trấn Giang mới bố phòng vô cùng nghiêm mật như trên.

Liễu Tồn Trung từ trước tới nay chưa hề gặp gỡ Tân Khí Tật lần nào, nhưng còn nhớ ngày nọ cùng Hà Ngọc Trì cứu thoát Viên Tôn Kiệt. Ông ta có nói sẽ tới họp mặt cùng với Tân Khí Tật, cùng mưu đồ đại nghiệp.

Chàng nghĩ bụng: “Tuy mình chưa có duyên gặp gỡ Tân tướng quân, nhưng Viên đại nhân thì mình đã quen biết, khi ta tới nơi thể nào ông ta cũng nhận ra được ngay”.

Chàng lại nghĩ tiếp: “Trong mật hàm Thi Huyền trưởng lão đã chỉ rõ, bảo mình phải ngấm ngầm bảo vệ chớ nên để lộ hành tung, như vậy chắc thể nào cũng có dụng ý riêng”.

Nghĩ tới đó, chàng liền quyết định: “Ta chớ nên kinh động Tân tướng quân vội. Hãy ngấm ngầm tuần thị một vòng xem tình hình ra sao đã.”

Quyết định xong, chàng liền đi vòng quanh phủ tướng quân cùng những vùng quanh đó một lượt để nhận rõ tình thế, rồi mới dùng qua loa cơm tối, ra phía ngoại ô tìm một ngôi miếu cổ nát chui xuống dưới khán thờ đánh một giấc ngủ.

Trống điểm canh hai, Liễu Tồn Trung liền nhỏm dậy, phủi bụi bặm bám trên người, thi triển kinh công, tới thẳng tổng hành dinh của Tân Khí Tật.

Đêm ấy tuy nhiều lúc chàng gặp bọn binh sĩ đi tuần tra nhưng vì thân pháp của chàng cực kỳ nhanh nhẹn lướt đi như tên bắn nên không một ai phát giác được.

Tổng hành dinh của Tân Khí Tật chiếm một vùng đất rất lớn rộng. Bốn bên doanh trại la liệt.

Liễu Tồn Trung đi ngang những nơi đó, thấy binh sĩ trực đêm tinh thần rất sung túc, phòng giừ nghiêm mật, chàng ngấm ngầm khen ngợi thầm:

“Tân tướng quân điều binh nghiêm minh, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Chàng đưa mắt quan sát, thấy giữa các doanh trại có một tòa nhà rất lớn cao hai tầng, đèn đuốc sáng choang như ban ngày liền nghĩ thầm.

“Chắc đây là nơi Tân tướng quân nghỉ ngơi”.

Chàng đang suy nghĩ, đột nhiên thấy ở phía Đông Bắc có một bóng đen lướt như bay trên mái ngói, như một con chim đại bàng vỗ cánh.

Bóng đen lướt tới phía trước một hàng hiên, nhanh nhẹn lộn mèo xuống mất dạng.

Liễu Tồn Trung thấy vậy cũng phải khen ngợi thầm:

“Thân pháp của bóng đen nọ nhanh nhẹn thật. Chẳng lẽ lại là thích khách do Đông Doanh phái tới?”

Nghĩ đoạn, chàng cảm thấy khẩn trương khôn tả, không do dự gì cả, chỉ thấy chàng thấp thoáng đã lướt thắng tới chỗ bóng đen vừa biến mất dạng.

Thì ra nơi đây là trung ương của hành dinh. Bên trong đèn đuốc

khắp nơi, bỗng phát xuất những tiếng quát tháo của một tràng cười rất quái dị.

Liễu Tồn Trung ẩn thân ở ngoài song cửa, liền thò đầu nhìn vào bên trong. Chỉ thấy một ông già mặt đỏ, thân hình rất cao lớn, mình khoác áo bào, trên người không hề giắt theo binh khí, đang ngồi đối diện với một vị trung niên nho sĩ.

Chàng ngắm nhìn vị trung niên nho sĩ nọ, thấy ngũ quan đoan chính thần thái đầy vẻ chính nghĩa. Trên bàn, trước mặt nho sĩ để đầy văn kiện. Xem như vậy, có lẽ nho sĩ trung niên này đang ngồi ở bàn xem xét văn thư. Trên vách tường phía sau lưng ông ta có treo một thanh bảo kiếm.

Liễu Tồn Trung bỗng nghe thấy ông già áo đen cười khánh khách nói:

- Tân Khí Tật, xưa nay lão phu với ngươi vô oán vô thù, mà lão phu chỉ vì muốn bài bác một lời nói mà hôm nay tới đây.

Liễu Tồn Trung nghe thấy lão già nọ nói như vậy liền giật mình nghĩ bụng:

“Thì ra nho sinh nọ lại chính là Tân tướng quân”.

Chỉ thấy Tân Khí Tật xếch ngược lông mày, trầm giọng hỏi: - Chỉ vì bài bác một lời nói?

Ông già áo đen cười nhạt một tiếng đáp: - Lão phu chỉ muốn biểu lộ thủ đoạn để đánh bại sự ước đoán của Thông Thiên Hiểu.

Tân Khí Tật bình tĩnh hỏi: - Dự đoán của Thông Thiên Hiểu như thế nào? Ông già áo đen đáp:

- Thông Thiên Hiểu đã tuyên bố trước mặt mọi người là không ai có thể hành thích được Tân Khí Tật, và hành dinh của Tân tướng quân nhiều cao thủ như vậy, các nhân vật Đông Doanh không tay địch thủ. Hắc hắc...

Tân Khí Tật chậm rãi hỏi tiếp: - Nếu vậy lão tiền bối là nhân vật của Đông Doanh? Ông già áo đen cười nhạt tiếp:

- Lão phu muốn đi đâu thì đi, đi đâu thì ở, Đông Doanh làm sao quán thúc nổi lão?

Tân Khí Tật hỏi tiếp:

- Thế lão tiền bối là ai?

Ông già nọ lạnh lùng đáp:

- Mạc Nam lão ma.

Bốn chữ “Mạc Nam lão ma” vừa thốt ra khỏi cửa miệng ông già, Liễu Tồn Trung đã giật mình kinh hãi. Chàng thường được nghe võ lâm đồn đại Mạc Nam lão ma là nhân vật thuộc nhóm “Vũ Trụ Ngũ Kỳ” ra tay rất ác độc, công lực cao nhưng tiếc thay, đã gia nhập vào bọn Thông Thiên Hiểu.

Chàng lại nghe thấy Mạc Nam lão ma lớn tiếng quát bảo:

- Tân Khí Tật, bây giờ ngươi chết đã có thể yên tâm nhắm mắt rồi. Lão phu muốn đem chiếc đầu của ngươi vứt ở trước mặt Thông Thiên Hiểu cho y sáng mắt ra.

Ngừng giây lát lão nói tiếp:

- Thôi ngươi mau lấy binh khí xuống đi. Lão phu sẽ nhường ngươi mười chiêu trước để ngươi chết cũng không còn oán thán.

Tân Khí Tật vẫn bình tĩnh thư thường không lộ chút gì là khiếp sợ cả, tay trái với thanh bảo kiếm treo trên vách lớn tiếng quát bảo:

- Lão Ma ngươi cam tâm làm ưng khuyển cho người Kim, bổn tướng quân cũng những muốn phí lời nói nhiều. Coi kiếm!

Ông ta sử dụng chiêu Bạch Xà Thổ Tín, đâm thẳng vào người Mạc Nam lão ma một kiếm.

Mạc Nam lão ma chỉ nhếch mép cười nhạt, nghiêng người né tránh. Thế kiếm đó liền đâm hụt.

Lão ung dung đếm:

- Một chiêu!

Tân Khí Tật không đợi cho đối phương nói dứt, bảo kiếm đã nhanh nhẹn tán công liên tiếp một hơi, kiếm quang thấp thoáng lóe mắt, khí thế mạnh mẽ vô cùng, biểu lộ ông ta cũng là một tay võ công cao cường.

Chỉ thấy Mạc Nam lão ma thân hình quay tít như chong chóng lướt vèo qua dưới đáy kiếm, miệng không ngớt đếm:

- Chiêu thứ chín rồi, chỉ còn một chiêu nữa thôi. Bỗng Tân Khí Tật thét lớn một tiếng, lăng không phi thân lên phóng kiếm tấn công tiếp.

Liễu Tồn Trung núp ngoài song cửa cẩn thận theo dõi. Chàng thấy Mạc Nam lão ma không những nhường cho Tân Khí Tật mười chiêu, mà dù cho đến trăm chiêu cũng chưa chắc Tân Khí Tật đã làm thương tổn được tới vạt áo của lão.

Chàng liền thò tay lượm một viên đá ở dưới đất lên, nghĩ bụng: “Nếu tới lúc cấp bách, ta sẽ tạm dùng viên đá này thay ám khí. Chỉ cần thích khách phải thối lui về phía sau đôi chút là được.”

Chàng thấy Mạc Nam lão ma bỗng quay người nhẹ nhàng tránh khỏi thế kiếm đó của Tân Khí Tật, đoạn lão quát bảo:

- Đã đủ mười chiêu, lão phu bắt đầu phản công nhé? Liễu Tồn Trung tay cầm sẵn viên đá đợi chờ nghinh thần theo dõi tình hình.

Chàng thấy sắc mặt Tân Khí Tật vẫn thản nhiên như thường không hề coi sự an nguy trước mặt vào đâu cả, biểu lộ khí phách khác thường. Chàng khen ngợi thầm:

“Lâm nguy mà không loạn. Người này thật không hổ thẹn là một danh tướng của Đại Tống...”

Chàng chưa nghĩ dứt, đột nhiên thấy phía sau bình phong có ba người lướt ra, một nam hai nữ. Người nam ăn mặc theo lối đạo sĩ, chòm râu dài bay phất phơ còn nữ thì ăn mặc y phục ni cô.

Liễu Tồn Trung chăm chú ngắm nhìn họ không chớp nhưng tuyệt nhiên không nhận ra được là ai?

Thì ra vị đạo sĩ đó chính là Xung Vân đạo trưởng của Tùng Phong quan, còn hai ni cô là Diệu Huyền và Diệu Thông sư thái, trụ trì Thủy Nguyệt am. Ba người này đã theo dõi đoàn tù xa của Viên Tôn Kiệt tới Hắc Sâm lâm, trúng phải kế hoạch “Kim thiền thoát xác” của Thông Thiên Hiểu. Trong tù xa đột nhiên gặp phải Mạc Nam lão ma. Diệu Thông bị lão ma đánh trúng một chưởng, thọ trọng thương. Xung Vân cùng Diệu Huyền hai người cũng lâm vào tình trạng nguy cấp. Cũng may lúc ấy Liễu Tồn Trung ở Lạc Nhạn cốc đã đánh chết Truy Hồn Quải Thanh Giáp Nguyên cùng Phi Ưng Giang Bá, cướp được tù xa Viên Tôn Kiệt. Tin tức ấy lọt vào tai Mạc Nam lão ma, lão vội rời khỏi cuộc chiến tức khắc đuổi tới Lạc Nhạn cốc, ba người nới may mắn thoát nạn. Sau ba người được Thi Huyền trưởng lão ngầm chỉ thị đầu nhập Trấn Giang để bảo vệ Tân Khí Tật.

Lão Ma vừa thấy ba người xuất hiện, cười khanh khách nói:

- Tưởng là ai, hóa ra là ba tên bại tướng của mỗ. Ngày nọ ở Hắc Sâm lâm, lão phu không rảnh tay diệt trừ các ngươi, hôm nay lại dẫn thân tới nạp mạng.

Liễu Tồn Trung nghe nói đã rõ ba người nọ là ai. Vì giang hồ thường đồn đại: Xung Vân đạo trưởng cùng Diệu Huyền, Diệu Thông sư thái ba người đã liên tay hợp kích mà thiếu chút nữa vẫn bị táng mạng dưới tay Mạc Nam lão ma.

Chàng vừa nghĩ tới đó liền biết ngay trong mật hàm của Thi Huyền trưởng lão có nói đã ngầm phái các cao thủ tới Trấn Giang bảo vệ Tân Khí Tật. Thì ra là ba người này.

Liều lúc đó chàng đã nghe Xung Vân đạo trưởngnói:

- Bần đạo làm việc nghĩa dù có phải chết cũng không hối tiếc. Lão Ma muốn hành thích Tân tướng quân trước hết phải bước qua xác chết của ba chúng ta đã.

Mạc Nam lão ma nhếch mép cười khẩy đáp: - Giết ba người thật dễ như cắt cổ gà. Lão phu chiếu lệ cũ lại nhường cho ba người cùng tiến lên tấn công mười chiêu, sau đó mới trả đũa để giang hồ khỏi chê cười người lớn bắt nạt trẻ con.

Xung Vân đạo trường không thèm đáp lại, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Diệu Huyền, Diệu Thông sư thái.

Ba người hội ý xong, liền phân tán ra ngay, đứng theo hình chữ phẩm.

Vừa đứng vừng Xung Vân đạo trưởng đã từ từ đưa tay ra phía sau lưng rút thanh trường kiếm. Diệu Huyền, Diệu Thông đều cầm phất trần.

Thế là nghiêm trận đã dàn sẵn sàng.

Mạc Nam lão ma chắp tay ra phía sau lưng, ung dung đứng ở giữa không coi ba người nọ vào đâu cả.

Chỉ thấy trường kiếm của Xung Vân đạo trưởng bỗng vung lên, miệng niệm kiếm quyết. Diệu Huyền, Diệu Thông phất trần cũng đồng thời điểm ra. Ba người phối hợp, bước chân bắt đầu di chuyển như hành vân lưu thủy.

Khi ở Hắc sâm, Diệu Thông đã bị trúng một chưởng của Mạc Nam lão ma đến nỗi thọ thương, lần này gặp gỡ lại, bà ta bỗng nổi hào khí, phất trần vừa vung ra đã như một đám kim bạc khổng lồ chụp thẳng Thiên Đình huyệt của Mạc Nam lão ma.

Diệu Huyền sư thái công lực vốn hơn Diệu Thông một mức, hồi ở Hắc Sâm lâm, tuy đã bị lão ma dồn cho chân tay cuống quít nhưng bà ta vốn là một người tính nết rất cố chấp, hễ càng gặp các nhân vật độc ác khó đối phó thì bà ta lại càng liều mạng tử chiến, không hề chịu lép.

Trong ba người, chỉ có Xung Vân đạo trưởng là lão thành thận trọng hơn. Ông ta biết rõ công lực của Mạc Nam lão ma, dù ba người bên mình liên tay cũng không phải là tay đối thủ .

Nhưng ông ta nghe đối phương nói nhường trước mười chiêu, tự biết sự thắng bại ở trong mười chiêu đó. Nếu như vẫn không hạ nổi đối phương thì cục diện hôm nay sẽ hung nhiều cát ít.

Nghĩ đoạn, Xung Vân thầm sợ Diệu Huyền bị cơn nóng giận làm cho mất lý trí, quên mất sự tiện nghi của mười chiêu đó, nên trước khi tấn công ông ta lớn tiếng nói:

- Lão Ma đã nhường ba chúng ta mười chiêu, nếu như không chiếm được tiện nghi, có phải chúng ta sẽ còn mặt mũi nào đứng trên giang hồ nữa.

Những lời nói cảnh giác đó quả nhiên có tác dụng. Diệu Thông lần trước đã bị thất thế, nhưng đó là vì giữa lúc bất ngờ, không kịp phòng bị.

Lúc này đối phương nhường cho mười chiêu chỉ tấn công, không cần bảo thủ, mà không thủ thắng được thì ắt phải cảm thấy đó là một sự cực kỳ sỉ nhục.

Diệu Huyền là người tính nết cố chấp, thích tranh cường hiếu thắng lần trước suýt bị đối phương đánh bại đã được một bài học rất thích đáng, nên mấy ngày gần đây đã không ngớt nghiền ngẫm những thế võ công của Mạc Nam lão ma sử dụng để mong rửa được mối hận ấy.

Cả hai nghe tiếng Xung Vân đạo trưởng nói như trên không dám sơ suất nữa, vì nếu tấn công hụt chiêu nào thì lại bớt đi một chiêu cơ hội, và cơ hội đó chỉ sợ vĩnh viễn không bao giờ có được nữa.

Khi phất trần của Diệu Thông phủ trùm Thiên Đình huyệt của Mạc Nam lão ma, Diệu Huyền đã sớm đoán biết lão Ma tất nhiên phải lướt về phía sau tránh né, nên thế công của Tào Hóa Thuần chưa tới nơi, đầu vai Diệu Huyền đã chuyển động, lập tức lướt tới phía sau lưng lão Ma.

Quả nhiên Mạc Nam lão ma đã nói nhường mười chiêu, lão đã giữ đúng lời hứa; không trả đũa.

Đầu ngón chân lão khẽ nhún một cái đã lướt về phía sau liền lọt vào phạm vi công kích của Diệu Huyền tức thì.

Khi nào Diệu Huyền lại chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng đó, khẽ quát một tiếng, phất trần đã nhằm thắng Ngọc Trẩm huyệt lão Ma quét tới.

Luồng sức lực của thế quét đó mạnh như khai bia phá đá, kình lực dồi dào khôn lường, nhưng Mạc Nam lão ma đâu phải là một nhân vật tầm thường mà đã được liệt danh vào nhóm Vũ Trụ Ngũ Kỳ công lực đã tới mức siêu phàm nhập thánh.

Lão liếc mắt thấy bóng dáng của Diệu Huyền biến mất, biết ngay đối phương lần về phía sau lưng nên vừa lui về phía sau tránh thoát thế công ở Thiên Đình huyệt của Diệu Huyền rồi bắn về phía trước từ từ hạ chân xuống mặt đất vuốt râu cười ha hả như điên khùng.

Lão đã tránh thoát được thế tập kích của hai người một cách dễ dàng.

Thế tiến thoái tung mình của lão Ma chỉ xảy ra trong chớp mắt, thân pháp cực kỳ tinh diệu, khiến Tân Khí Tật đứng bên ngoài theo dõi cuộc chiến cũng phải ngấm ngầm khen ngợi thầm.

Xung Vân đạo trưởng thấy Diệu Thông, Diệu Huyền đã phát động thế công không đám chậm trễ, trường kiếm đã phát ra tiếng kêu như long ngâm, rung động không ngớt, liên tiếp tấn công luôn ba thế kiếm.

Ba thế kiếm này là bình sinh tuyệt học của Xung Vân, nhanh như điện xẹt, biến hóa đa đoan, ngờ đâu vừa tấn công ra đã thấy trước mắt hoa lên, bóng của lão Ma đã biến mất.

Liền lúc đó, ông ta đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng quát tháo lanh lảnh, Diệu Huyền, Diệu Thông đã song song nhảy tới tấn công.

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã phóng ra liên tiếp mấy chiêu. Liễu Tồn Trung phủ phục ngoài song cửa, thưởng thức bốn tay cao thủ lừng danh thiên hạ quây quần giao chiến, thấy Mạc Nam lão ma tránh thoát những chiêu thức của đối phương bằng bộ pháp rất quái dị khiến thế công của ba tay đại cao thủ tiếng tăm lừng lẫy võ lâm cũng không làm khó dễ lão chút nào, trong lòng cũng phải ngấm ngấm khen ngợi.

Chàng thấy không còn mấy chiêu nữa thì đủ số, liền nghĩ bụng: “Nếu Mạc Nam lão ma nhường đủ mười chiêu, phát động trả đũa thể nào bọn Xung Vân đạo trưởng cũng gặp nguy hiểm. Mấy người này đều là nhân vật thuộc giới võ lâm chính nghĩa, hơn nữa lại phụng mệnh Thi Huyền trưởng lão tới ngầm hộ vệ Tân Khí Tật, vậy ta phải nghĩ cách cứu giúp họ kịp thời mới được”.

Chàng vừa cau mày lại đã nghĩ bụng được kế, liền cố ý cười nhạt một tiếng.

Mạc Nam lão ma vừa né tránh khỏi mười chiêu, đang định ra tay phản kích, bỗng nghe thấy tiếng cười nhạt ở bên ngoài cửa sổ, vội lớn quát hỏi:

- Ai đó? - Mỗ đây.

Tiếng đáp vừa lọt vào tai mọi người, lão ma đã thấy một bóng đen từ ngoài cửa sổ tung mình lướt vào. Bóng đen nọ vừa thấy Tân Khí Tật đã cúi rạp người hành lễ cung kính nói:

- Tiểu nhân xin ra mắt tướng quân. Tới cứu chậm trễ, thật tội đáng muôn chết.

Khi bóng đen nọ vừa tới trước mặt Tân Khí Tật, Xung Vân đạo trưởng, Diệu Huyền, Diệu Thông sư thái đều giật mình kinh hãi, lầm tưởng người nọ là đồng đảng của Mạc Nam lão ma, thừa lúc lão Ma quây quần lấy ba người, nhảy vào hành thích nên cả ba vội tung mình nhảy tới chặn ở phía trước mặt bóng đen.

Lúc ấy nghe thấy người nọ nói như trên mới đều an tâm nghĩ bụng:

“Thì ra tên này là võ sư hộ doanh tới tiếp cứu. Một võ sư tầm thường mà cũng đòi vào cứu viện chỉ tổ làm vướng chân vướng tay thêm”.

Lúc ấy Tân Khí Tật ngẩn người ra nhìn, mặt lộ vẻ ngơ ngác vì thấy bóng đen nọ là một thanh niên mày kiếm mắt sao, lưng hùm vai gấu mà mình chưa hề gặp gỡ bao giờ.

Xung Vân đạo trưởng đã nhìn rõ mặt đối phương liền nghĩ bụng: - Thanh niên này tuy tướng mạo khác thường, nhưng làm sao đủ tài ba để ngăn chặn nổi lão ma lợi hại này.

Lúc ấy Tân Khí Tật tuy thấy thanh niên này rất lạ mặt, nhưng lại tưởng chàng là một võ sư hộ doanh, nên chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

Mạc Nam lão ma bỗng cười khánh khách nói:

- Ô, ngươi có phải là bọn giá áo túi cơm bảo vệ Tân Khí Tật đấy không?

Liễu Tồn Trung ung dung quay người lại đáp:

- Đúng vậy, mỗ là người mới gia nhập đoàn vệ sĩ của Tân tướng quân đấy. Xem tình hình có lẽ lão là thích khách phải không?

Mạc Nam lão ma vốn không coi thanh niên này vào đâu cả lạnh lùng nói:

- Lão phu đúng là người tới giết Tân Khí Tật đấy. Nếu tiểu tử ngươi khôn hồn thì mau rời khỏi nơi đây ngay, lão sẽ tha mạng cho. Liễu Tồn Trung mỉm cười hỏi:

- Lão có bản lãnh gì mà đòi giết được Tân tướng quân?

Lão Ma cười hắc hắc đáp:

- Dù có là mười tên Tân Khí Tật lão phu cũng chẳng coi ra gì.

Lúc ấy Xung Vân đạo trưởng, Diệu Huyền, Diệu Thông sư thái đã đứng theo hình chữ phẩm bảo thủ chặt chẽ, Xung Vân đạo trưởng liền quay sang nói với Liễu Tồn Trung:

- Bằng hữu mau lui ra bên ngoài, tập hợp võ sĩ trong doanh tới đây đối phó với lão tặc ngay đi.

Xung Vân đạo trưởng đã định bụng cuộc chiến đêmnay cực kỳ hung hiểm chỉ hy vọng ba người hiệp lực cầm chân được đối phương để đợi người tới tiếp cứu, dù có bị lão ma giết chết thì cũng cứu thoát được Tân Khí Tật. Ông ta đã nghe Liễu Tồn Trung nghiêm nghị đáp:

- Hiện tại Tân tướng quân đang lâm nguy, nếu vãn bối bỏ đi thì thật không yên lòng chút nào. Để vãn bối giết chết lão già này, hà tất phải kinh động tới người khác làm chi.

Diệu Huyền xen lời hỏi: - Vị võ sĩ này kể miệng lưỡi cũng cứng cỏi đấy. Các hạ có biết lão Ma đây là ai không?

Liễu Tồn Trung đáp:

- Tại hạ không được rõ.

Diệu Huyền nói: - Lão Ma là một nhân vật trong Vũ Trụ Ngũ Kỳ, Mạc Nam lão ma đấy.

Liễu Tồn Trung giả bộ như chưn hề nghe thấy cái tên đó bao giờ,

chỉ cười ha hả nói:

- Bất kể lão là Mạc Nam hay Mạc Bắc, cứ diệt trừ đi là xong hết. Mạc Nam lão ma cười khánh khách nói:

- Hay lắm ! Tiểu tử này cũng to gan lớn mật đấy! Lão phu vốn định tha tính mạng nho nhỏ của mi, nhưng hiện giờ thì không thể buông tha được nữa.

Liễu Tồn Trung lạnh lùng nói:

- Lão là thích khách, tay sai của lũ bán nước, ta có giết lão cũng chẳng khác nào dùng chân giết đi một con kiến. Nào động thủ đi!

Mạc Nam lão ma sa sầm nét mặt nói: - Lão phu xưa nay có một quy củ, hễ đấu với ai cũng nhường mười chiêu. Vậy tiểu tử ngươi hãy ra tay đánh đủ số chiêu ấy đi, rồi tính đến cái mạng nhỏ nhít của mi cũng không muộn.

Liễu Tồn Trung ung dung hỏi:

- Nếu như trong vòng mười chiêu mỗ đánh bại được lão thì làm sao?

Mạc Nam lão ma cười khánh khách đáp: - Nếu trong vòng mười chiêu ngươi có thể điểm trúng lão phu một thế nửa chiêu thức, lão phu sẽ thề từ nay không tới tìm kiếm Tân Khí Tật nữa.

Liễu Tồn Trung mỉm cười hỏi:

- Lời nói này của lão thật đấy chứ?

Mạc Nam lão ma mắng chửi: - Ngươi có mau bịt cái miệng rắm rít lại không? Lão phu hành đạo trên giang hồ mấy chục năm nay, đã nói một là một bảo hai là hai, không bao giờ sai lời.

Liễu Tồn Trung nói:

- Nếu vậy mỗ cũng không dành lấy phần tiện nghi như thế nữa. Mỗ chỉ cần phát chiêu, lão cứ việc ra tay trả đũa không cần phải nhường nhịn gì cả.

Câu nói này không riêng gì Mạc Nam lão ma cả giận, mà cả Xung Vân đạo trưởng cũng đều nhận thấy thanh niên trẻ tuổi này thật không biết xấu tốt gì cả ăn nói bừa bãi, ngông cuồng như vậy.

Nhưng Tân Khí Tật đối với thanh niên ở trước mắt bỗng nảy sinh cảm kích, không sao nhịn được, xen lời nói:

- Lão ma đầu này võ công cao siêu khôn lường, dù nhường bằng hữu mười chiêu, chỉ sợ bằng hữu cũng không phải là tay địch thủ. Vậy chớ nên khách khí nữa.

Liễu Tồn Trung ứng tiếng đáp:

- Khải bẩm tướng quân, không phải tiểu nhân ngạo mạn. Lão này nếu như để lão nhường trước mười chiêu, dù tiểu nhân có thắng được lão, lão cũng sẽ trở về bảo với đồng bọn là Đại Tống chúng ta không có nhân tài.

Tân Khí Tật có lòng ái quốc rất cao, nghe chàng nói như vậy đành đáp:

- Thôi được, vậy bằng hữu phải cẩn thận. Liễu Tồn Trung chắp tay cúi đầu cung kính tuân lời rồi quay sang Mạc Nam lão ma hỏi:

- Bây giờ lão xuất chiêu trước hay là mỗ?

Mạc Nam lão ma trong lòng đã tức giận tới cực độ, thấy tên tiểu tử trẻ tuổi này mục hạ vô nhân, không coi ai ra gì cả. Lão tung hoành trên giang hồ mấy chục năm nay, không hề gặp tay đối thủ, chứ đừng nói là gặp người nào có thái độ ngạo mạn đến thế, bất giác nổi giận đùng đùng, quát tháo:

- Đây là ngươi tự tìm đến cái chết đấy nhé.

Dứt lời, lão vung chưởng bổ thẳng tới. Mạc Nam lão ma tuy xuất chưởng trong lúc bất ngờ, nhưng kình phong đã nổi lên cuồn cuộn, lấn át tới trước mặt mọi người.

Liễu Tồn Trung từ khi nghiên cứu pho Thiên Nhân kinh giải dưới Ma Trảo hàn đầm tới giờ công lực đã tăng tiến rất nhiều, nhưng chưa có cơ hội thử thách với những cao nhân tuyệt thế.

Còn Mạc Nam lão ma danh hiệu được xưng tụng một trong nhóm Vũ Trụ Ngũ Kỳ võ công tuy thuộc vào loại tà đạo nhưng công lực tinh thâm không thể tưởng tượng được, chiêu thức cũng quỉ dị tuyệt luân, thiên hạ hiếm tay địch thủ.

Trong mấy tháng gần đây Liễu Tồn Trung thường tự cảm thấy thân hình nhẹ nhõm, thần khí thịnh vượng lướt đi như bay, nhanh nhẹn hơn trước gấp bội. Chàng thầm biết do sự tham ngộ Thiên Nhân kinh giải mà công lực mới tăng tiến khác thường như thế.

Nhưng phần công lực ấy tới mức độ nào thì chàng chưa có dịp thử thách.

Lúc này thấy Mạc Nam lão ma vừa vung chưởng lên đã đem theo luồng kình phong ào ạt cuốn tới, chàng nghĩ thầm:

“Đây là một cơ hội hiếm có để mình khảo nghiệm công lực xem tiến triển ra sao. Được một cao thủ tuyệt thế như Mạc Nam lão ma làm đối tượng để thứ thách, thử hỏi còn gì hay bằng nữa.”

Nghĩ đoạn chàng liền vung tả chưởng lên dùng tuyệt học trấn bang của Cái Bang là Chấn Thiên tâm pháp chống đỡ luôn.

Chỉ nghe “bốp” một tiếng, song chưởng va chạm nhau. Liễu Tồn Trung đột nhiên cảm thấy một luồng kình lực mạnh mẽ dồn ép tới. Chàng vội vận khí đơn điền, một luồng chân khí bỗng cuồn cuộn xông lên, chặn đứng lấy kình lực của đối phương.

Liễu Tồn Trung vừa vận chuyển chân khí, Mạc Nam lão ma đã hơi biến sắc mặt, song chưởng vừa chập lại đã rẽ ra làm đôi, hai người cùng bị đẩy lui về phía sau ba bước.

Như vậy về phần công lực thì đôi bên quân bình không hơn không kém.

Tân Khí Tật không hiểu rõ ất giáp ra sao, nhưng Xung Vân đạo trường, Diệu Huyền, Diệu Thông đứng cạnh, cả ba đều là những tay đại hành gia trong lòng đều kinh dị thầm. Họ đã nhận ra một chưởng vừa rồi của Mạc Nam lão ma tuy đánh ra trong lúc bất ngờ, nhưng nếu đổi mình vào cương vị của thanh niên nọ, chỉ sợ sẽ bị đẩy lui về phía sau hơn ba trượng là ít.

Nhưng viên võ sư hộ doanh mặt vẫn thản nhiên, mỉm cười dường như không coi chưởng thế của đối phương vào đâu cả.

Xung Vân đạo trường đầu óc bỗng nổi lên ý nghĩ: “Võ sư hộ doanh nảy là ai thế ? Cứ xem chưởng phong của chàng ta vừa rồi, tuyệt nhiên không kém Vũ Trụ Ngũ Kỳ.”

Diệu Huyền sư thái cũng nghĩ thầm: “Sao Tân Khí Tật có đâu được một cao thủ tuyệt thế như vậy ngấm ngầm bảo hộ? Đã có một nhân vật tài ba như thế, thì sao Thi Huyền trưởng lão lại còn yêu cấu ba người bọn mình tới trợ giúp làm chi?”.

Diệu Thông sư thái thì lại nghĩ khác: “Không hiểu thanh niên này là ai? Ta phong thanh trong võ lâm đương kim nhân vật thuộc giới thanh niên thì Liễu Tồn Trung đứng đầu. Chẳng lẽ người này lại là Liễu Tồn Trung?”

Đoạn bà ta lại nghĩ tiếp: “Nhưng nếu là Liễu Tồn Trung cũng chưa chắc đã có nổi công lực mạnh đến thế. Vì công lực là do sự tập luyện lâu dài lầm than chồng chất mà có. Chẳng lẽ chàng ta lại học hỏi võ công từ trong bụng mẹ? Thanh niên này trẻ tuổi như vậy, tại sao lại có được hỏa hầu cực kỳ thâm hậu đến như thế ?”

Nghĩ tới Liễu Tồn Trung, Diệu Thông sư thái bỗng cảm thấy đầy sự nghi vấn trong đầu vì gần đây trên giang hồ đều đồn đại rất nhiều sự tích về Liễu TồnTrung.

Có người nói: Chàng ta đã bị táng mạng dưới Ma trảo hàn đầm. Có người nói: Chàng ta chỉ là một quân tử giả hiệu, là một tên giặc hái hoa.

Tin đồn đại gần nhất nói: Liễu Tồn Trung đã bị bang chủ trục xuất khỏi Cái Bang.

Nếu những lời loan truyền trên là đúng thì Liễu Tồn Trung cũng thuộc loại bàng môn tà đạo như Mạc Nam lão ma, hà tất còn tới đây làm hộ doanh võ sư bảo vệ Tân Khí Tật?

Ba người cau mày đăm chiêu nghĩ ngợi, rốt cuộc không ai giải đáp được thắc mắc của mình đều cùng ra mắt nhìn Mạc Nam lão ma thấy mặt lão xanh như chàm đổ, hai bên má phùng lên hai cánh tay hơi rung động.

Vừa thấy tình hình trên, cả ba đã biết ngay Mạc Nam lão ma đang vận toàn lực, chuẩn bị tấn công một thế mạnh mẽ như trời long đất lở.

Liễu Tồn Trung mỉm cười đứng cạnh đó, thái độ rất ung dung, như nắm chắc được phần thắng lợi. Chàng nghĩ bụng:

“Ta mới chỉ dùng Chấn Thiên tâm pháp mà đã ngang tay với lão. Nếu dùng Thiên Nhân kinh giải thì ắt lão sẽ không tránh được thảm bại.”

Chàng chưa nghĩ dứt đã thấy hai cánh tay áo của Mạc Nam lão ma không giơ bỗng căng phồng lên. Lão thét lớn một tiếng kinh thiên động địa, chuyển mình bước tới, vung tả chưởng lên.

Lúc này cánh tay áo đã phồng to gấp trước mấy lần, nhắm thẳng người Liều Tồn Trung đẩy tới.

Liễu Tồn Trung cũng giơ cánh tay phải lên, chiêu thức Phân Cung Quái Tượng trong Thiên Nhân kinh giải để thuận thế chống đỡ luôn.

Bỗng chàng cảm thấy chân khí ở Huyền Xu huyệt không sao vận chuyển được, tay không có chút kình lực nào. Chàng giật mình thất kinh thầm.

Ngày nọ ở Ma trảo hàn đầm, chàng đã bị Hỏa Thần giáo chủ đánh bắn tung ra đằng xa nhiều phen, nguyên chỉ vì Phân Cung Quái Tượng có lúc đắc dụng, có lúc không chút hiệu nghiệm. Khi đối địch chưa tuyệt đối nắm được sự tác dụng hoàn toàn. Sau Hỏa Thần giáo chủ bỏ đi chàng liều dùng Phân Cung Quái Tượng giao đấu với Lục Trảo Hà Mô, mãi cho tới lúc nguy cơ sắp sửa bị táng mạng dưới móng vuốt của con quái vật thì lại phát hiện kỳ tích.

Sau khi rời khỏi Ma Trảo hàn đầm, chàng không ngừng tham ngộ và chàng đã hoàn toàn thành công sử dụng được pho Thiên Nhân kinh giải một cách hoàn hảo.

Ngờ đâu lần này lại gặp phải trường hợp y hệt trước đây. Chuyện trên chỉ xảy ra trong nháy mắt, không kịp cho Liễu Tồn Trung suy nghĩ lâu.

Chàng vừa cảm thấy kình lực không sao vận hành được, dù vận Chấn Thiên tâm pháp lên thì cũng không sao tránh kịp.

Trong lúc cấp bách, chàng vội uốn người lộn về phía sau tránh né nhưng đã chậm rồi, đầu vai đã bị kình phong của Mạc Nam lão ma quét trúng.

Liễu Tồn trung đã như một trái cầu lăn long lóc vào vách tường. Dưới tình hình đó, Xung Vân đạo trưởng đứng cạnh đó xem mới khẽ à lên một tiếng nghĩ thầm:

- Thì ra vừa rồi Mạc Nam lão ma chưa sử dụng công phu mà chỉ khảo nghiệm thử võ sư hộ doanh này xem sao. Lúc này lão mới thật sự phát kình lực, thì viên võ sư nọ làm sao chống đỡ nổi?

Diệu Huyền, Diệu Thông cũng cùng có ý nghĩ như trên. Trái lại Mạc Nam lão ma thì kinh ngạc khôn tả, không hiểu sao bỗng dưng đối phương lại trở nên tầm thường như vậy?

Bản lãnh kém sút, một chưởng rồi đối với chưởng thứ nhất thật một trời một vực.

Tân Khí Tật thấy vị hộ doanh võ sư của mình bị đánh bắn vào góc tường liền tới nâng dậy, quan tâm hỏi:

- Ngươi bị thương đấy ư ?

Liễu Tồn Trung lồm cồm bò dậy, vội phủi bụi bậm dính trên quần áo, thản nhiên đáp:

- Đa tạ tướng quân đã quan tâm tới, ty chức không sao cả. Đoạn chàng lớn bước tiến lên, tinh thần còn sảng khoái hơn trước. Bọn Xung Vân ba người đều ngẩn người ra nhìn nhau, không hiểu nguyên nhân ra sao. Nhưng người kinh ngạc nhất phải nói là Mạc Nam lão ma.

Y rất rõ thế chưởng vừa rồi mình sử dụng tới tám thành công lực, dù là một con trâu cách một khoảng núi, bị trúng nội lực đó cũng phải ngã ra chết ngay tức khắc mà sao tiểu tử này bị chưởng lực đó quét trúng, mà không bị suy suyển chút nào, tinh thần còn tráng kiện hơn trước?

Mạc Nam lão ma càng nghĩ càng thất kinh, nam càng ngơ ngác thêm.

Lão đã phát giác ra tiểu tử trước mặt đây chính là một kình địch bình sinh duy nhất mà mình gặp gỡ.

Lão ma vốn là một người lòng dạ nham hiểm độc địa và cũng cực kỳ kiêu ngạo, mắt cao tới tận trán, xưa nay không hề coi một nhân vật võ lâm nào vào đâu cả.

Sở dĩ lão tới Đông Doanh là đã trúng phải kế khích tướng của Thông Thiên Hiểu.

Thông Thiên Hiểu nói với lão trong Cái Bang Trung Nguyên còn có những nhân vật võ công trội hơn hẳn Mạc Nam lão ma. Hoàng Diện Phong Cái không cần phải đề cập tới, mà còn phải kể tới một tiểu tử trẻ tuổi tên Liễu Tồn Trung công lực còn trên cả Mạc Nam lão ma.

Mạc Nam lão ma nghe nói liền giận đùng đùng, tìm Hoàng Diện Phong Cái không được, lão lại không biết ai là Liễu Tồn Trung nên cứ tối ngày bực bội đấm ngực thùm thụp, la hét om sòm.

Lão không nhận nép mình dưới sự chỉ huy của Đông Doanh, không vào Thiên Khuyết thất của Tôn Kha Ba, mà chỉ mặc tình thao túng, tìm kiếm Hoàng Diện Phong Cái, quyết một phen thắng bại mới đỡ cơn tức giận.

Lúc này thấy thanh niên trước mặt lợi hại vô cùng, trong lòng bỗng cảnh giác, quát hỏi:

- Tên kia, mi có phải là Liễu Tồn Trung hay không?

Câu hỏi này của lão cũng chính là điều thắc mắc mà bọn Xung

Vân đạo trưởng muốn biết. Chỉ thấy Liễu Tồn Trung đứng khoanh tay không đáp miệng cất tiếng cười ha hả nói:

- Lão đã ưng thuận đấu với mỗ mười chiêu sẽ không tới hành thích Tân tướng quân nữa, vậy chúng ta cứ đấu xong mười chiêu đã, mỗ sẽ nói cho lão hay sau.

Mạc Nam lão ma tuy đã đánh văng Liễu Tồn Trung vào tường, trong lòng tuy giật mình kinh hãi nhưng vẫn không để lộ ra ngoài mặt nên vẫn cố giữ vẻ thản nhiên cười khảnh khách nói:

- Tiểu tử, chưởng vừa rồi của lão phu, ngươi đã không có sức chống đỡ. Nếu lão tấn công thêm hai chưởng chỉ sợ ngươi sẽ trợn mắt tắt thở, thì còn nói với lão phu sao được nữa?

Tuy miệng nói vậy, nhưng lão đã đột nhiên giơ tay mặt lên vỗ tới luôn, năm ngón tay giương ra căng phồng, to gấp đôi lúc bình thường. Liễu Tồn Trung vừa bị thất thế nên không dám sử dụng Thiên Nhân kinh giải nữa. Chàng đưa tay vỗ ra một chưởng, dùng Chấn Thiên tâm pháp chống đỡ luôn.

Chỉ nghe thấy bùng một tiếng khiến cát bụi trên nóc sảnh rớt xuống rào rào.

Liễu Tồn Trung lảo đảo lui về phía sau ba bước, trên mặt đất lưu lại ba vết nhân sâu hoắm, trên trán nổi gân xanh nhưng Mạc Nam lão ma bán thân trên chỉ hơi dao động còn chân thì không lùi nửa bước.

Người tinh tế vừa nhìn đã biết ngay chưởng này Liễu Tồn Trung lại bị lép vế.

Tân Khí Tật đứng cạnh trán toát mồ hôi, lo ngại thay cho Liễu Tồn Trung.

Nhưng dưới mắt Xung Vân đạo trưởng thì lại khác, thấy Liễu Tồn Trung đã có thể chống đỡ nổi một chưởng của Mạc Nam lão ma không thọ thương, đừng nói là ba bước mà dù có lui mười bước, hai chục bước, với phần công lực này trong giới võ lâm cũng đủ xưng hùng một phương, nếu ông ta thay vào trường hợp này, chỉ sợ chưa chắc đã chỉ bị đẩy lui hai chục bước thôi, mà còn thọ trọng thương là khác. Vậy không hiểu vị võ sư hộ doanh này là ai thế? Chẳng lẽ lại là Liễu Tồn Trung thật?

Nghĩ tới liễu Tồn Trung, Xung Vân đạo trưởng bất giác cảm thấy lòng nảy sinh hồ đồ, không biết chàng là chính hay tà mà theo lời

đồn đại của giang hồ gần đây thì những hành động của chàng bỗng thay đổi hẳn.

Lúc ấy Mạc Nam lão ma thấy thế chưởng vừa rồi đã lấn át đối phương. Tuy lão thầm nhận tiểu tử này công lực tới trình độ kinh người nhưng vẫn không phải là đối thủ của mình, liền yên tâm cười the thé nói:

- Tiểu tử đã phục chưa? Liễu Tồn Trung thủng thẳng đáp: - Hiện tại mới có hai chiêu, còn những tám chiêu nữa. Việc ai thắng ai bại, thiết tưởng hãy còn quá sớm sao lão lại vội vã hỏi phục hay không phục làm chi?

Mạc Nam lão ma cười the thé đáp: - Việc thắng bại đã bày ra trước mắt, còn đợi bao giờ nữa? Hãy tiếp chiêu này của mỗ.

Tiếng nói vừa dứt, chưởng phong của lão ma đã quét tới nơi, nhanh như điện xẹt.

Liễu Tồn Trung lại giơ chương lên chống đỡ, nhưng vẫn dùng Chấn Thiên tâm pháp. Chỉ nghe thấy một tiếng hự, khi xuất chưởng tiếp chiêu, chàng đã không kịp vận đủ kình lực, lại bị lão ma đánh bắn bay tung, lăn lông lốc, va chạm mạnh vào góc tường, làm thủng một lỗ lớn, gạch vụn bay tứ tung, rơi lên cả đầu và mặt chàng.Tân Khí Tật giật mình kinh hoảng, vội chạy tới đỡ Liễu Tồn Trung dậy, thấy chàng tinh thần sảng khoái như thường, không lộ chút gì là thọ thương cả, ông ta mới yên tâm.

Ông ta là một vị tướng quân có tài điều binh khiển tướng, mưu kế xuất chúng, thấy liễu Tồn Trung không phải là tay đối thủ với lão ma liền quyết định ngay một kế sách đối phó, quay sang nói với Xung Vân đạo trưởng:

- Đạo trưởng, lão ma đầu này võ công cao siêu khôn lường, không ai đương cự nổi. Vậy đạo trưởng mau ra phóng ám hiệu, điều động toàn thể quân binh tới đây vây bọc chặt, bắt cho được lão mang ra xử trảm.

Xung Vân đạo trưởng lắc đầu đáp: - Điều này quyết không thể thi hành được. Tân Khí Tật ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao thế?

Xung Vân đạo trưởng đáp: - Lão ma đầu này, với tài ba của lão, dù có tới trăm vạn hùng binh lão cũng sẽ lấy thủ cấp các tướng đi như lấy đồ trong túi, thì sao có thể vây bủa mong bắt giữ lão được. Nếu như làm khó dễ lão nổi giận, trước tiên hãm hại tướng quân rồi cao bay xa chạy, thì thiên quân vạn mã cũng chẳng theo kịp được lão.

Tân Khí Tật nói: - Chúng ta phải tùy cơ ứng biến, dù ngọc có nát đá cũng không toàn. Nếu cứ lẩn quấn ở đây thì rồi cũng sẽ bị lão giết chết hết. Chúng ta có thiên quân vạn mã, thanh thế lẫy lừng, chẳng lẽ lại sợ lão già này?

Xung Vân đạo trưởng đáp: - Bần đạo chỉ lo lắng cho sự an nguy của tướng quân, còn một mình lão ma đương nhiên không phải là địch thủ của thiên quân vạn mã chúng ta.

Tân Khí Tật nói: - Trừ cách đó ra, bổn tướng quân không nghĩ ra được biện pháp nào khác.

Xung Vân đạo trưởng đáp: - Thi Huyền trưởng lão có nói: Khi tướng quân gặp cơn nguy biến, cấp tốc tự nhiên sẽ xảy ra kỳ tích. Hiện tại viên võ sư hộ doanh này còn chưa thọ thương, còn trong thời gian tám chiêu nữa. Vậy chúng ta cứ đợi chờ giây lát rồi quyết định sau cũng không muộn.

Tân Khí Tật cau mày lại; suy nghĩ, nhận thấy lời lẽ đó cũng có lý đành đứng cạnh đó theo dõi cuộc đấu. Lúc ấy Liễu Tồn Trung đã rũ hết bụi bậm bám trên quần áo, lại lớn bước nghênh ngang tiến lên, khi còn cách lão Ma năm sáu bước thì dừng chân lại, khí thế chiến đấu rất dũng mãnh không có vẻ gì là e dè sợ hãi.

Mạc Nam lão ma lấy làm quái lạ nghĩ bụng: “Chẳng lẽ tên này mình đồng da sắt chăng ? Đã trúng liên tiếp hai chưởng mà vẫn không hề hấn gì như vậy? Không những thế, tinh thần tiểu tứ còn sung mãn hơn trước là khác.”

Chưa nghĩ dứt, tay trái lão đã cuộn lên, lại vỗ ra một chưởng cực kỳ thần tốc.

Liễu Tồn Trung đã hai phen dùng Chấn Thiên tâm pháp, thấy công lực thua kém lão Ma rất xa liền nghĩ bụng:

“Lần này ta thử sử dụng Thiên Nhân kinh giải xem sao” Đoạn chàng miệng niệm khẩu quyết, tả thủ đã đẩy thẳng về phía trước.

Ngờ đâu vừa vận kình, cánh tay vẫn mềm nhũn như không có sức nên không phát ra được chút lực đạo nào.

Nói thì chậm, việc xảy ra nhanh không thể tưởng tượng được. Liễu Tồn Trung lại bị trúng chưởng của Mạc Nam lão ma, như con diều đứt dây bắn ra ngoài xa. Mạc Nam lúc này đã nắm chắc được phần thắng, không chậm trễ đã lao vút tới nơi, bồi thêm một chưởng. Liễu Tồn Trung vừa lồm cồm đứng dậy, chưa ổn định tinh thần, đã cảm thấy kình phong lấn át tới nơi, trong lúc tình cảnh không dung sợi tóc, chàng bỗng giơ cánh tay lên chống đỡ luôn.

Thế này chỉ sử dụng trong lúc tùy cơ ứng biến mà đẩy ra để tự vệ thì làm sao có thể chống đỡ nổi thế công kích bất ngờ của Mạc Nam lão ma mạnh như bài sơn đảo hải đến.

Ngờ đâu khi chàng vừa giơ cánh tay, bỗng có một luồng hơi nóng từ đơn điền bốc lên. Liễu Tồn Trung cả mừng, trải qua mấy phen kinh hiểm, chàng đã biết đó chính là hiện tượng kình lực của Thiên Nhân kình giải đã vận hành.

Lúc ở Ma trảo hàn đầm, chàng đã nhờ vào luồng nhiệt khí này mà đẩy lui được Hỏa Thần giáo chủ nhiều lần.

Tốc độ kình lực của chàng vọt lên nhanh không thể tưởng tượng được. Liễu Tồn Trung vừa thấy cánh tay mình bao hàm lực đạo đã nhanh nhẹn đẩy ra, đỡ lấy thế công của Mạc Nam lão ma tức thì.

Đồng thời đã nghe thấy một tiếng “hự” nổi lên đã thấy Mạc Nam lão ma sắc mặt xanh như chàm đổ, mắt lộ đầy vẻ kinh hãi, lui về phía sau liên tiếp mấy bước.

Sự biến hóa đột ngột này khiến bọn Xung Vân đạo trưởng đều trố mắt lên, ngơ ngác không hiểu, vì chỉ thấy Liễu Tồn Trung khẽ đưa tay lên hất một cái mà uy thế của chàng lại tới mức tối cao vô thượng đẩy lui được cả Mạc Nam lão ma thối lui về phía sau.

Đây cũng là bình sinh lần thứ nhất mà lão ma gặp phải. Lúc này lão ma trong lòng rất hổ thẹn, vì lão không sao hiểu rõ chưởng vừa rồi của vị võ sư hộ doanh này là môn công phu gì?

Liễu Tồn Trung biết Thiên Nhân kinh giải đã phát sinh tác dụng, không chậm trễ, lại vỗ tiếp luôn một chưởng.

Kình lực của thế chưởng này còn mạnh hơn thế vừa rồi. Mạc Nam lão ma vừa vung chướng chống đỡ đã cảm thấy chưởng tâm của đối phương có một luồng nhiệt nóng hổi, oai lực triền miên lấn át sang. Lão định nhảy lui về phía sau tránh né nhưng không còn kịp nữa, liền bị chưởng phong chấn động, lảo đảo lui về phía sau mấy trượng, khí huyết rạo rực.

Liễu Tồn Trung dừng chân lại, không tiến lên truy kích nữa chậm rãi nói:

- Hiện tại mới chưa đầy mười chiêu mà lão đã thảm bại. Nếu chưa phục thì cứ việc tiến lên, tiếp thêm mấy chiêu nữa, mỗ sẵn sàng đón nhận.

Mạc Nam lão ma ngẩn người ra giây lát dường như đang suy tính điều gì, rồi bỗng hỏi:

- Bằng hữu, ngươi vừa sử dụng môn công phu gì thế? Liễu Tồn Trung đáp:

- Mỗ cũng không biết nó là môn công phu gì, chỉ cần trong vòng mười chiêu đánh bại được lão là được rồi. Hiện tại xin lão giữ đúng lời hứa, đừng lẻn tới nơi đây hành thích nữa.

Mạc Nam lão ma nói: - Được rồi. Lão phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Lão phu thề từ nay không tới đây làm thích khách nữa, nhưng sau này lão phu cũng sẽ kiếm ngươi giải quyết cao hạ mới thôi.

Liễu Tồn Trung cười đáp:

- Mỗ sẵn sàng chờ đợi.

Mạc Nam lão ma hậm hực tung mình lên mái ngói trong thoáng cái đã biến mất dạng.

Tân Khí Tật thở hắt ra, như vừa đỡ được gánh nặng. Xung Vân đạo trưởng, Diệu Huyền, Diệu Thông ba người đều trầm ngâm suy nghĩ tìm tòi xem lai lịch của võ sư hộ doanh này như thế nào?

Lúc ấy thấy Mạc Nam lão ma đào tẩu như sực tỉnh ngộ, cùng tiến lên quây quần chặt lấy Liễu Tồn Trung.

Xung Vân đạo trưởng vội chắp tay hỏi: - Các hạ thật là chân nhân không lộ tướng có khác. Bần đạo đường đột dám hỏi quý tính đại danh?

Liễu Tồn Trung vội hoàn lễ mỉm cười đáp:

- Tại hạ chỉ là một giang hồ tiểu tốt tên tuổi không đáng để đạo trưởng biết tới. Xin bái kiến.

Nói dứt chàng chắp tay vái chào một lượt, rồi tung mình nhảy ra bên ngoài cửa sổ.

Xung Vân đạo trưởng vội lướt theo ra thì đã sớm thấy biến mất tung tích của chàng.

Ông ta đành lắc đầu quay trở lại. Liễu Tồn Trung rời hành dinh Tân Khí Tật liền nghĩ bụng: “Trừ những đại nhân vật hãn thế như Mạc Nam lão ma tới làm thích khách thì Đông Doanh nếu có phái các cao thủ khác tới, Xung Vân đạo trưởng với hai vị sư thái nọ cũng đủ sức đối phó không xảy ra chuyện gì đáng tiếc nữa.”

Nghĩ tới đó chàng bỗng muốn tới Đông Doanh dò xét một phen. Chàng đối với việc nữ đồ đệ của Vô Trần đạo sĩ bị bắt giữ tại Bắc Cố sơn thường canh cánh bên lòng. Ngày nọ vì cứu Tố Tố mà thiếu chút nữa chàng đã bị lọt vào cạm bẫy của Đông Doanh. Sau xông pha khỏi vòng vây bị thọ thương chàng may mắn được nữ lang Kim quốc Hoàn Ngột Nhã ngấm ngầm cứu giúp. Liễu Tồn Trung lại nghĩ tiếp:

“Bây giờ ta hãy tới Bắc Cố sơn một chuyến để xem Tố Tố đã được ai cứu ra chưa ?”

Bắc Cố sơn là một nơi trọng địa, nhưng lúc này Liễu Tồn Trung công lực đã tiến bộ rất xa nên chàng đã vượt qua được các trạm canh của bọn cảnh vệ áo xám một cách dễ dàng.

Lúc ấy vào khoảng nửa đêm, thân hình Liễu Tồn Trung phiêu hốt như một bóng đen lướt qua eo núi Bắc Cố sơn.

Chàng đưa mắt nhìn xuống bọn Tiềm Long đội tuần phòng dưới chân núi, thấy các trạm canh ven bờ sông được giám thị rất nghiêm mật.

Dãy nhà trắng ở dưới chân núi chính là hương khuê của Hoàn Ngột Nhã.

Lúc này nơi chàng muốn tìm kiếm là khu nhà mà ngày nọ đã giam giữ Tố Tố, chứ không dám tiến tới dãy nhà trắng nọ, vì nơi đó đầy rẫy cơ quan thần bí.

Những dãy tùng ngang dọc cổ quái khôn lường. Ngày nọ nếu không nhờ Hải Để Sa Lý Cửu giả dạng Tiềm Long đột cứu thoát hiểm bằng thủy lộ thì hậu quả không biết ra sao?

Liễu Tồn Trung nghiên cứu kỹ lưỡng hồi lâu liền khom mình lao tới ven sông, men theo bờ sông tiến tới.

Những trạm canh ở bờ sông tuy được canh phòng nghiêm mật, nhưng vì Liễu Tồn Trung thân pháp quá nhanh, chỉ trong chớp mắt hình bóng đã biến mất, nên bọn tuần canh đều hoài nghi tưởng mình hoa mắt.

Liễu Tồn Trung cứ thế lướt đi nhanh như tên bắn chỉ giây lát sau đã tới sau một tòa nhà kiến trúc rất quy mô.

Chàng đã nhận ra nơi đây chính là nơi mà bọn chúng đã giam giữ Tố Tố, liền nhẹ nhàng nhún người nhảy lên trên lầu, vòng ra phía ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK