• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bởi vì anh ghen"

Ôi!

"Khụ....khụ...." Bốn từ này làm tôi đang húp cháo sùi sụt thì bỗng nhiên bị nghẹn ngay cổ họng, khiến cho tôi ho một trận.

Lão nói lão ghen?

"Sao em lại ăn cẩu thả như thế? Nước này, em uống đi!"

""Khốn kiếp! Còn không phải tại anh mà em bị như vầy?" Tôi nhìn nhìn lão đang cho tôi uống nước mà tố cáo.

"Ừm đúng là tại anh. Anh biết anh nấu ăn rất ngon, nhưng em cũng đâu cần phải ăn hấp tấp như thế? Cháo anh nấu còn nhiều lắm mà!"" Mặt của Lâm Dục Thần tĩnh lặng, nhẹ mỉm cười mà trêu chọc tôi.

"Lâm Dục Thần! Anh đừng đánh trống lãng. Lúc nãy anh nói là anh ghen? Là thật à?" Tôi nhíu mày nghiêm túc nhìn lão nói. Chẳng phải người ta nói, có yêu thì mới có ghen hay sao?

Không lẽ thật sự là lão yêu tôi??? Hồi hộp chờ đợi lão lên tiếng trả lời câu hỏi.

"Ừm.... anh thừa nhận là anh ghen!" Lão nhìn tôi trầm giọng nói, khóe miệng nở nụ cười ấm áp.

"Nhưng em...."

"Được rồi! Nhân lúc cháo còn nóng em ăn đi, nếu để nguội sẽ mất ngon. Để anh đúc cho em". Lão cầm muỗn múc cháo đưa đến trước mặt tôi.

Vốn tôi định nói với lão là, em và anh có yêu nhau đâu, mà anh lại đi ăn giấm kia chứ? Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị lão chặn họng rồi. Trong lòng còn đang suy nghĩ, thì một vật thể lạ được đưa đến trước miệng tôi, nhìn kỉ lại thì ra là lão đúc cháo cho tôi ăn.

Và thế là một người đúc còn một người thì há to miệng ra mà nuốt vào. Cũng rất nhanh tô cháo của lão đã được tôi giải quyết gọn gẻ.

"Uống thuốc xong rồi thì em nằm nghĩ đi. Anh đi về phòng đây!"

"Lâm Dục Thần anh không vào trường dạy học à? Chẳng phải hôm nay anh có tiết hay sao?"

"Không! Anh đã nhờ người dạy thay rồi. Em đang bệnh mà, anh phải ở nhà chqm sóc, với lại nghĩ một ngày cũng chả sao!" Lão thu dọn đồ rồi nhìn tôi cười nói, sau đó bước ra khỏi phòng.

Chỉ là cảm nhẹ thôi chẳng lẽ em không chăm sóc cho mình được? Lâm Dục Thần anh nghĩ em là con nít mới lên ba à???

********

Do thuốc có phần thuốc ngủ, nên làm cho tôi ngủ đến 3 giờ chiều mới tỉnh giấc. Mở mắt, đầu vẫn còn hơi nhức một chút, tôi loạng choạng bước vào tolet để rửa mặt. Rồi sau đó đi xuống nhà tìm Lâm Dục Thần.

Vừa xuống nhà thì đã thấy lão nằm ở phòng khách mà ngủ. Tôi rón rén, nhẹ nhàng mà bước đến gần lão. Vốn tôi định là sẽ la làng lên làm lão dực mình mà tỉnh dậy.

Nhưng bây giờ nhìn lão gương mặt đang yên lặng trầm tĩnh mà ngủ, ngày thường lúc lão tỉnh táo thì đã đẹp trai rồi. Không ngờ lúc lão ngủ mà lại còn đẹp trai gấp đôi hơn nửa!

Làm sao bây giờ tôi dứt ra không được rồi?

Nhìn lão một hồi, tôi ngồi xuống dưới đất. Tay từ từ đưa lên vuốt vuốt hai bên chân mài của lão, rồi sau đó lại khều khêu lông mi của lão. Rồi đến sóng mũi, rồi sao đó.... sao đó.

Tôi nhìn chầm chầm môi của lão, tim bất chợt đập thình thịch lên. Tôi không biết có nên đụng chạm vào môi của lão không? Nhưng tôi lại nghĩ mắt, mũi thì cũng đã sờ qua rồi, vậy còn môi chừa lại để làm gì? Dầu gì lão đang ngủ cũng sẽ chả biết đâu!

Nên thế tay tôi bắt đầu chậm rãi đưa đến trước môi của lão, mặt tôi đỏ bừng, trong lòng thì hồi hộp lên từng cơn. Cho đến khi tay đã đặt lên môi của lão, một cảm giác mềm mềm xúc tác đến tay.

Tôi hưng phấn hò hét trong lòng, A, hóa ra môi của lão rất mềm nha cứ y như là của con gái vậy! Bỗng nhiên lão cựa quậy, tội vội vàng rút tay lại. Định thần nhìn, may mắn là lão vẫn còn ngủ, Haha thế là...

Tay tôi bắt đầu tiếp tục di chuyển dọc theo đường môi của lão. Đến khi chọc chọc môi của lão đủ rồi, tôi chuẩn bị rút tay mình về. Thì bỗng dưng cổ tay bị bắt lại.

"AAAA.........AAA!!!!!!!!!" Tôi ngừng hét, nhìn lại một cặp mắt phượng, trầm lặng, có chút chứa hơi nước lại có chút ý cười mà nhìn tôi.

Là...là...là... Lão!

"Lâm.... Lâm Dục Thần! Ha...haha... anh... anh mới tỉnh ngủ à?" Đồ ngu! Chẳng phải mày vừa làm chuyện xấu mới khiến lão tỉnh dậy hay sao? Vậy mà cũng đi hỏi.....

"Không! Anh tỉnh ngủ lâu rồi"

Mẹ kiếp! Lão tỉnh ngủ lúc nào thế, sao tôi không biết? Trong lòng thì hốt hoảng, ngoài miệng thì cười ngu....

"Haha.... Em.... À em cũng mới tỉnh ngủ" Tôi một bên gãy gãy đầu nói xàm, mặt đỏ ửng nhìn gương mặt trầm tĩnh trước mắt. Một bên thì thầm trong lòng, ba mẹ ơi mau cứu con!!! A... có rồi.

"À... Lâm Dục Thần! Ba mẹ ở đâu, sao từ........."

"An Di! Sao em lại đi ăn đậu hủ của anh?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK