Tôi nhìn chị ta vừa nói xong câu đó, liền thở phào nở nụ cười nhìn tôi.
Cảm giác giống như chị ta được trút ra bầu tâm sự đã giấu kín bấy lâu nay vậy!
Đúng vậy, chị ta cảm thấy nhẹ nhõm, vậy còn tôi?
Mẹ kiếp! Lòng thật là khó chịu...
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Tiếng của Lâm Dục Thần vang lên...
Nghe tiếng, tôi đứng phắt dậy. Căm tức nhìn lão, bỏ đi...
"An Di sao vậy?" Lâm Dục Thần kéo tay tôi lại.
"Bỏ tay em ra!" Tôi hắt tay lão ra rồi đi lên phòng, bỏ lại giọng nói khó hiểu của lão hỏi chị ta...
*****
Rầm!!!!!!
Tôi đóng cửa, bước lại giường cầm con gấu bông, tưởng tượng nó là Nhã Yên Ninh hay là Lâm Dục Thần.
Mà cấu xé mặt nó, đánh thụt thụt vào mặt nó...
Qua một lúc sau....
Thấm mệt tôi ngã xuống giường, ôm con gấu bông thầm nghĩ
Đúng thật là chị ta yêu lão.....
Còn mày? Mày cũng yêu lão mà?
Lâm An Di! Mày bây giờ phải làm thế nào đây?
Có nên nghĩ cách khiến cho chị ta từ bỏ không???
*******
Tôi mang cục tức ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua phòng khách thấy lão, mẹ và chị ta đang ngồi đó nói nói cái gì đấy.
Tôi bước vào bếp lấy nước uống.
Đang uống nước thì bỗng nhiên dưới chân tôi nhột nhột, hình có cái gì đó đang ngọ nguậy thì phải?
Ngó xuống nhìn, thì ra là con gián, tôi lại tiếp tục uống nước, và rồi....
What??
Gián????
Ahuhu! Là gián a... tôi, tôi sợ gián a...
Lòng hò hét mắt trợn to nhìn nó. Tôi hốt hoảng vội nhảy nhảy vài cái.
Sau đó nhắm mắt lại, liều mạng dùng chân đạp, đạp, đạp lên nó nhiều cái...
Và thế là chú gián đã hi sinh một cách oanh oanh liệt liệt dưới sự chà đạp thể xác của tôi.
Tôi ngắm cái xác của nó.... lại ngó lên bếp. Một nồi chè đang được nấu...
......
...........
Đột nhiên một ý tưởng thật hấp dẫn, thật điên rồ xuất hiện trong đầu tôi...
"Mẹ! Cái nồi trong bếp là cái gì vậy?"
Tôi đi ra hỏi mẹ... trước tiên phải xem là ai nấu cái đã...
"À... là chè đấy! Yên Ninh nghe nói là con thích ăn. Nên con bé đã nấu cho con!"
Chè???
Tôi cười lạnh trong lòng...
À há! Đúng là có lòng tốt! Nhưng có lẽ là tôi đây sẽ không dám nhận.
Tôi cầm con gián đưa lên trước cái nồi chè đang sôi ùn ụt, thầm nghĩ...
Gián ơi! Mày đừng trách tao, chỉ tại do mày xấu số thôi...
Nhã Yên Ninh chị cũng đừng trách tôi! Chỉ trách do tại chị đã chọc phải một đứa đang ghen như tôi...
Không phải người ta nói, lòng dạ con gái đáng sợ nhất, ác độc nhất, chính là khi con gái đang ghen hay sao???
Ha ha ha...
"An Di! Em đang làm cái gì đấy?" Giọng trầm ổn của Lâm Dục Thần cất lên.
Tiếng nói bất thình lình vang lên, làm tôi dựt bắn mình, tay run run khiến con gián trong tay rơi thẳng vào nồi...
Xong nhiệm vụ rồi!!!
Ha...! Ha...!
Nhưng là....
Tôi từ từ quay đầu lại nhìn lão, hai tay giấu sau lưng lấp bấp nói...
"Em... em có làm gì đâu? Ha... ha!"
"Anh thấy rõ ràng! Em còn chối? Em xem cái này là cái gì?"
Tôi nhìn theo tay của lão chỉ vào cái nồi.
Cái xác đỏ đỏ của con gián nổi lềnh bềnh trong biển chè màu trắng...
Ám ảnh.
Tôi rùng mình, tạch lưỡi...
Đúng là ghớm thật!!!
"Em..."
"Có chuyện gì thế? Hai đứa lại cải nhau à?"
Mẹ và Nhã Yên Ninh bước vào bếp.
Chị ta bước lại gần cái nồi, rồi hốt hoảng nói...
"Sao... sao lại?..."
"Tại sao lại có con gián ở trong đó?" Mẹ tôi đen mặt lại hỏi
"Chắc là con gián nó bò trên tường rồi trượt chân té vào nồi chè ấy mà?"
"Thật không?"
"Thật... thật mà! Không tin mẹ hỏi Lâm Dục Thần thử đi?"
Tôi một bên khều khều tay lão, mắt long lanh nhìn.
"Dục Thần?"
Lâm Dục Thần liếc tôi sau đó nhẹ gật đầu.
"Bây giờ phải làm thế nào?"
"Haizz... Còn biết làm thế nào? Đem đổ đi! Yên Ninh... con đừng buồn!"
Ngoài mặt thì tôi không cảm xúc, còn trong lòng thì hò hét dữ dội...
Nhã Yên Ninh! Chừng nào chị mới chịu trở về hành tinh của mình đây???
Ps: Aizzz... cháp này hơi hơi ám ảnh thật!!! Chè trắng trắng mang một chút màu đỏ đỏ! Lòng dạ con gái quả thật rất đáng sợ ^.^