Đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Nhìn xuống phía dưới đường xá đông đúc, xe cộ tấp nập, cô thật sự không biết chắc mình có làm đúng hay không, cư nhiên lại nhận vụ án này.
Vấn đề ở đây là cô biết rất rõ ràng không nên nhận vụ này, nhưng là đến bây giờ cô thực sự cũng không có hối hận.
Lãnh Nặc Băng thật sự cực kỳ ảo não. Nhếch môi, ánh mắt tưởng chừng bình thản, nhưng thực chất đã sớm sóng cuộn mãnh liệt rồi. Cho dù có muốn che giấu cũng không thể nào.
Đột nhiên, Lãnh Nặc Băng nhìn qua lớp kính trong suốt, liền nhìn thấy gương mặt của một nam nhân, khóe miệng hắn luôn luôn lộ vẻ tà ác, xấu xa, nụ cười dâm đãng, u ám, ánh mắt thâm thuý như chim ưng bắn về phía cô.
Lãnh Nặc Băng nháy mắt cảm giác được máu trong cơ thể bắt đầu sôi trào. Đầu không ngừng quay cuồng, mình tại sao lại nghĩ đến anh ta cơ chứ, vì sao bóng dáng của anh ta cứ luôn luôn khắc sâu trong tâm chí cô, đuổi đi cũng không được.
Ngay tại thời điểmLãnh Nặc Băng đang tự đặt câu hỏi cho bản thân mình, đột nhiên một bàn tay khoát lên vai cô, cơ hồ dự theo bản năng, cô lập tức liền quật ngã đối phương.
”A ——”
Có khí chất * Tạ luật sư hoa lệ ngã sấpxuống. Nhìn tới Tạ Cúc Tuyên đang đo ván nằm dưới đất, Nặc Băng trách nói:
”Tại sao là anh?”
Con ngươi tràn đầy nghiêm nghị.
”Bằng không cô cho là ai?”
Tạ Cúc Tuyên nói có chút ủy khuất, chính bản thân biết là cô nhưng mà vẫn không khỏi ngã. May mắn da hắn dày, bằng không té như vậy, thắt lưng liền không thể chịu được.
Tạ Cúc Tuyên chậm chạp đứng lên, không ngừng xoa xoa chỗ vừa bị thương.
”Tôi nói bao nhiêu lần không cần đứng phía sau tôi!”
Lãnh Nặc Băng ngữ khí đột nhiên trở nên rất lạnh. Cô là sát thủ, sát thủ kiêng kị nhất chính là có người đứng ở phía sau mình. Bị vây vào bản năng, nói không chừng kế tiếp cô có thể hạ sát cũng nói không chừng.
Lãnh Nặc Băng không hy vọng chuyện như vậy phát sinh, cho nên cô rất ít giao thiệp với bạn bè, cũng rất không thích người khác đứng ở sau lưng mình.
Nghe được lời nói lạnh như băng của Lãnh Nặc Băng, Tạ Cúc Tuyên biết cô hiện đang tức giận, lập tức nhấc tay kiên định, con ngươi đen trong suốt tràn ngập sự chân thành tha thiết:
”Thực xin lỗi, tôi lần sau cam đoan sẽ không lại đứng ở phía sau của cô nữa.”
Rõ ràng là Lãnh Nặc Băng ra tay đả thương người, nhưng cuối cùng người nói xin lỗi vĩnh viễn đều không phải là cô.
Không hổ là kiếm cơm bằng nghề luật sư, đen cũng có thể nói thành trắng. Mà Tạ Cúc Tuyên đối mặt với Lãnh Nặc Băng cũng luôn bị vây hãm, chịu thiệt, vô luận là ai đúng ai sai, cuối cùng xin lỗi người kia nhất định là chính hắn. Hắn chính là hèn mọn như vậy đấy.
”Đúng rồi, tôi vừa rồi liên tục kêu cô mấy tiếng, cô đang suy nghĩ gì vậy, như thế nào lại xuất thần đến thế? Ngay cả tôi gõ cửa đi tới cô đều không có phát giác.”
Hôm nay, Lãnh Nặc Băng thực làm cho hắn tò mò. Do thường lui tới, chỉ cần Tạ Cúc Tuyên đi tới cửa, còn chưa kịp gõ cửa, cô sẽ kêu một câu, tiến vào.
Nhưng là hôm nay hắn dùng sức gõ cửa, cô dường như cũng không có nghe thấy. Lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, làm cho hắn có cảm giác bất an.
Đúng là sự nhạy cảm của mình đã giảm xuống, ngay cả Tạ Cúc Tuyên đi tới đều không có phát giác, nếu có người muốn giết cô thì đây không phải là dễ dàng sao. Vừa nghĩ tới, con ngươi Nặc Băng hiện lên một tia ảo não, tự an ủi bản thân mình.
Nhìn Tạ Cúc Tuyên, Nặc Băng cũng không trả lời mà hỏi lại:
”Anh tới đây làm gì?”
”Ah, nếu tôi không nhắc chắc cô sẽ quên, đã 11 giờ rồi, tôi là muốn tới gọi cô đi xuống ăn cơm.”
Nghe được giọng điệu của Lãnh Nặc Băng, Tạ Cúc Tuyên mới chợt nghĩ tới hắn làm sao lại đến văn phòng của Nặc Băng. Tạ Cúc Tuyên mỗi lần nhìn Lãnh Nặc Băng, đều không kìm nén được tình cảm của mình, không thể nào không bị thu hút, sau đó quên luôn việc mình sẽ làm tiếp theo là gì. Lực khống chế của hắn đối với Lãnh Nặc Băng chính là không thể mạnh mẽ được.
”Anh ăn đi, tôi không đói bụng.”
Cô thản nhiên xa cách, cự tuyệt ý tốt của hắn. Điều này làm cho tâm của Tạ Cúc Tuyên đau đớn một lần rồi lại một lần. Rồi sau đó lại giống như tiểu cường đánh không chết vậy, tiếp tục cố gắng.
”Cô không thoải mái sao? Buổi sáng tôi nhìn thấy cô buộc khăn lụa trên cổ, cô có thể tháo khăn cho tôi xem vết hồng hồng kia là làm sao, cô đang bị bệnh ngoài da ư?”
Nặc Băng có đeo một chiếc khăn lụa rất mỏng trên cổ, nhìn kỹ vẫn là có thể thấy rõ ràng dấu hôn ẩn hiện phía dưới. Tạ Cúc Tuyên chính là người không biết sợ như vậy, lúc nào cũng vây quanh bên Lãnh Nặc Băng, bất quá chỉ cần trên người Nặc Băng có chỗ nào bất thường, hắn liền lập tức phát hiện ra ngay.
Đó là một sự quan tâmđối với sức khoẻ của Lãnh Nặc Băng, cũng như cấp cho mình thêm cơ hội, hắn đương nhiên nhất định sẽ không bỏ lỡ.
Buổi sáng, Lãnh Nặc Băng giận mình, Tạ Cúc Tuyên mới không có cơ hội hỏi, hiện tại rảnh rỗi, hắn đương nhiên muốn hảo hảo hỏi thăm một chút cảm nhận nữ thần trong tim của hắn rồi.
Nói xong, Tạ Cúc Tuyên liền muốn nắm lấy chiệc khăn lụa mềm mại trên cổ Lãnh Nặc Băng. Hắn muốn nhìn kỹ xem vết đỏ trên cổ cô ấy có nghiêm trọng hay không. Cảm giác được Tạ Cúc Tuyên chuẩn bị có ý định hướng về phía cô, Nặc Băng lập tức tránh né theo bản năng khi hắn đưa vươn tay tới.
”Không phải bệnh ngoài da gì cả, ngày hôm qua đi vùng ngoại ô, bị muỗi cắn.”
Lãnh Nặc Băng biết việc này nếu không cùng Tạ Cúc Tuyên nói rõ ràng, hắn khẳng định sẽ nhân cơ hội quấn quít lấy mình cả một ngày. Hắn có bản lĩnh quấn quanh cô siêu đẳng, điều này làm cho cô nhớ tới một người, không biết người kia hiện tại sống ra sao hay có mạnh khỏe hay không, họ đã không được gặp mặt nhau trong thời gian dài rồi.
Nhìn Lãnh Nặc Băng né tránh, không hy vọng mình đụng chạm, lúc này thật đã làm tổn thương sâu sắc tới tình cảm chân thành của Tạ Cúc Tuyên. Hắn vốn biết Lãnh Nặc Băng không thích người khác đụng chạm nhưng anh và cô vốn quen nhau cũng đã lâu, điều này cũng không được sao?
”Nếu cảm thấy không thoải mái, cô có thể về trước, chuyện của công ty đã có tôi xử lý.”
Tạ Cúc Tuyên mất mát nói, con ngươi đen láy nhuốm đầy hy vọng trong nháy mắt bỗng trầm xuống. Nói xong liền đi nhanh rời khỏi văn phòng của Lãnh Nặc Băng. Tạ Cúc Tuyên thực thương tâm, vừa rồi Nặc Băng cơ hồ muốn tránh né tình cảm của hắn.
Bản năng, đúng là bản năng, trong tiềm thức của cô ấy luôn muốn tránh sự đụng chạmcủa hắn.
Nhìn bóng lưng của Tạ Cúc Tuyên, đôi mắt Nặc Băng nhiễm không ít cảm giác nặng nề, rốt cuộc phải thế nào anh ta mới bằng lòng buông tha cho mình đây.
Sử dụng nửa ngày, Nặc Băng góp nhặt cơ bản một ít tin tức về Hạ thị cùngnhững tin tức có liên quan tới người mẫu mới nổi Đại Lỵ. Không phải nói muốn giải quyết riêng sao? Lãnh Nặc Băng đành phải kêu Tiểu Lý cùng Hạ thị đặt một cuộc hẹn.
Không gặp mặt người thật, như thế nào giải quyết riêng vụ án đây!
Ngày hôm sau khoảng mười hai giờ, một chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật chầm chậm dừng trước cửa tập đoàn Hạ thị. Lãnh Nặc Băng đeo chiếc kính màu đỏ cực lớn làm phần nào che đi biểu cảm từ ánh mắtcô. Mở cửa xe, khóa xe rồi liền bước vào bên trong toà nhà. Cùng lúc này ngồi ở bên cạnh tay lái thư kí Tiểu Lý, cũng rung đùi đắc ý tiêu sái bước xuống. Lần đầu tiên được ngồi trên xe Lãnh luật sư, Tiểu Lý thực sự sợ hãi, xin thề cô đời này cũng không muốn thưởng thức tài nghệ lái xe của cô ấy nữa. Lãnh Nặc Băng lái xe thật sự là rất mãnh liệt, dùng từ ‘mãnh liệt’cũng không đủ để hình dung, quả thực chính là liều mạng lái xe mới đúng.