Dù sao cũng không sao cả, người khác có hiểu lầm cũng mặc kệ họ, mấu chốt là bản thân hắn kia bởi vì chuyện này bị chính tên bạn hữu mang ra để trêu chọc, điều này làm cho Nam Cung Tước cực kỳ khó chịu, hết sức khó chịu.
”Hạ Liên!”
Hai chữ ngắn gọn, tràn ngập sự tức giận của Nam Cung Tước, hắn rất ít kêu tên đầy đủ của Hạ Liên, bởi vậy có thể thấy được Nam Cung Tước lúc này thực đang nổi giận, nhất là nghe được Hạ Liên nói tới hai chữ ‘mở, bao’ kia, Nam Cung tước hận không thể bóp chết tên này, ta đâu phải là là nữ nhân? Còn mở, bao nữa chứ?
Hạ Liên biết Nam Cung Tước đúng là đang tức giận, cũng không trêu đùa hắn nữa.
”Khi nào thì đến lấy xe vậy?”
”Bây giờ.”
Nam Cung Tước đùng đùng nổi giận, là chính mình sơ suất mới để cho tên Hạ Liên kia có cơ hội có thể làm quá.
”Được rồi, tiện thể đến phòng tài vụ đem chuyện phá hư văn phòng thanh toán tổn thất một phen đi?”
Đôi mắt hồ ly của Hạ Liên chợt tối lại. Nói nhiều như vậy rốt cục cũng vòng vo rồi đến trọng điểm. Hắn gọi điện thoại cho Nam Cung Tước cũng không vì nói về vấn đề bồi thường này sao?
Hắn trước kia cũng không ít lần bị Nam Cung Tước tính kế, hiện tại chính mình chơi hắn một vố không phải là không được.
Nam Cung Tước lúc này mới nhớ tới, mình và Lãnh Nặc Băng ở phòng làm việc của Hạ Liên tỉ thí, đúng là làm hỏng không ít đồ, lúc đó cũng quên khuấy đi mất thu dọn hiện trường.
”Ừ”
Tiếng dập điện thoại mạnh một cái, Nam Cung Tước liền cúp điện thoại. Nhìn vào di động trong tay, con ngươi đen láy của hắn biểu hiện sự suy tính.
”Hừ! Tên Hạ Liên chết tiệt này, dám tính kế với hắn. Các ngươi được lắm.
Tiểu tử này dám để cho hắn bồi thường, hắn sẽ làm tiểu tử này biết thế nào là hối hận.
Sau đó, điện thoại nội bộ gọi tới, kêu Lý Trạch Ngữ đi tập đoàn Hạ thị lấy xe về, thuận tiện tính toán sổ sách luôn!
Cúp điện thoại, Nam Cung Tước hơi có vẻ mỏi mệt nằm ngửa trên ghế vô cùng thoải mái, hắn nháy mắt che dấu đôi mắt tràn đầy nhuệ khí!
Tay lơ đãng sờ túi quần, mới nhớ tới bên trong còn có 300 đồng. Con ngươi sâu xa đột nhiên mở ra, như là nghĩ tới điều gì, liền cầm lấy điện thoại gọi cho Lý Trạch Ngữ.
”Nhớ mua cho tôi một cái khung hình để trưng bày ba tờ 100 đồng này lên.”
Lý Trạch Ngữ ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, vừa rồi hắn không nghe lầm chứ?
Tổng tài muốn mua khung trưng bày, hơn nữa còn là để treo 300 đồng? Gần đây, tổng tài thực khác thường nha!
Đành vậy, Lý Trạch Ngữ cũng chỉ có thể làm theo, ai bảo người ta là ông chủ của mình chứ?
Trong phòng làm việc, Nam Cung Tước đem ba tờ tiền Mao gia gia trong túi ra, trải nó bàn vuốt phẳng phiu mấy tờ tiền đó, rồi bỏ vào khung hình như bình thường.
Con ngươi sắc bén hiện lên ý cười, khóe miệng cũng tự giác khẽ nhếch, vừa nghĩ tới người phụ nữ đó dám cả gan làm loạn, Nam Cung Tước thật là vừa bực mình vừa buồn cười!
Lý Trạch Ngữ đứng từ xa nhìn thấy tổng tài nở nụ cười, không khỏi tưởng mình đang nằm mơ, hắn theo tổng tài đã bảy tám năm, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua tổng tài cười!
Hơn nữa còn là đối với 300 nghìn nhân dân tệ, Lý Trạch Ngữ ngây ngốc vuốt đầu mình, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc, chẳng lẽ là tổng tài bình thường nhìn quen chi phiếu rồi, nhìn quen món tiền lên tới hàng chục triêu nhân dân tệ, vì đó mà khi nhìn thấy số tiền này mới vui thành như vậy.
Đương nhiên, Lý Trạch Ngữ cũng chỉ dám ở trong lòng ngẫm lại, đánh chết hắn cũng không dám nói ra a!
Lãnh Nặc Băng lái xe trở lại công ty Luật, đẩy cửa hướng phòng làm việc của mình, liền nhìn thấy Mộc Sâm đang ngồi ở bên trong. Con ngươi lạnh như băng hiện lên một tia không vui.
”Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Mà Mộc Sâm đang nghe đến mở cửa thanh âm của thời điểm, cũng đã đứng lên, đứng dậy đi đến trước mặt Lãnh Nặc Băng, hai tròng mắt tràn ngập kỳ vọng:
”Nghe nói, cô hôm nay đã đi tìm Hạ tổng tài đàm phán, kết quả thế nào rồi? Hạ tổng tài đáp ứng bồi thường chứ?”
Ở trong mắt Mộc Sâm, Lãnh Nặc Băng là luật sư vàng nổi danh nhất tại Kyoto này, chỉ cần nàng xuất mã vốn không có cái gì đáng ngại cả. Cũng bởi vì mang giấc mộng như vậy, cho nên vừa nghe đến Lãnh Nặc Băng đi tìm Hạ Liên đàm phán, hắn cũng có chút ngồi không yên, đi tới văn phòng Lãnh luật sư chờ, chờ cô thắng lợi trở về!
Nghe được Mộc Sâm nói như vậy thêm cả ánh mắt tham lam của Mộc Sâm nữa, đôi mắt xinh đẹp chứa đựng tất cả vẻ chán ghét, cầm tư liệu trong tay ném thẳng lên bàn công tác, tới trước mặt Mộc Sâm, sau đó đi đến cái ghế của mình, cao ngạo ngồi xuống, nhìn thẳng Mộc Sâm, đôi môi anh đào non mềm mở miệng nói:
”Anh có thể nhận lại tư liệu đi, án kiện này tôi không nhận nữa!”
Lời nói thản nhiên đầy lạnh lẽo, việc tiếp nhận vụ án chính là một sư sai lầm, chính cô căn bản là không nên nhận vụ này, cũng không nên vì trước mặt người tham lam này tranh thủ chút lợi ích.
”Không tiếp? Lãnh luật sư ngươi có ý tứ gì?”
Đôi mắt của Mộc Sâm trở nên ngu ngơ, rõ ràng hắn không thể chấp nhận cách trả lời của Lãnh luật sư được. Bản thân hắn đem toàn bộ hi vọng đặt trên người Lãnh luật sự, ai biết được rằng Lãnh Nặc Băng lại thản nhiên nói một câu xanh rờn tôi không nhận nữa, lại có thể đem hắn bộc lộ bộ mặt thật. Cái này làm sao có thể, hắn đã tổn thất biết bao nhiêu tâm trí, không phải tất cả đều phó mặc sao?
Vì sao? Bởi vì người đàn ông kia ư!
Lãnh Nặc Băng biết, nếu như mình tiếp tục nhúng tay vào vụ án này, thì nhất định sẽ phải gặp lại người đàn ông kia, đây không phải là điều mà cô mong muốn. Hôm nay, tại văn phòng của Hạ tổng tài, cô nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của tên kia ngồi ở đó, liền thấy đã biết hắn cùng Hạ Liên có mối quan hệ không nhỏ, nếu Nặc Băng tiếp tục công việc án kiện này.
Bọn họ sẽ lại gặp nhau, đến lúc đó đúng là bỏ cũng không xong lại còn càng trở nên rối loạn! Cô thực không muốn dây dưa kéo dài thêm nữa, cho nên ở trên đường về, Lãnh Nặc Băng liền quyết định không tiếp nhận án kiện này nữa!
Nặc Băng là vì suy nghĩ sự an nguy cho người thân của mình! Bởi vì người đàn ông kia thực quá nguy hiểm. Tất nhiên, cô căn bản là không có khả năng đối diện với nam nhân đó nói, hắn cũng không cần phải biết điều này.
”Không có vì sao, chính là tôi không muốn tiếp nhận nữa!”
Lời nói thật là vô cùng ngạo mạn! Cô làm việc từ trước đến nay chỉ làm chuyện mình thích, không cần hướng người khác giải thích bất cứ cái gì?
”Cái gì cơ? Người phụ nữ này thật là?”
Mộc Sâm nghe xong lời nói tuyệt tình của Lãnh Nặc Băng, tức giận hung hăng đập một cái lên bàn làm việc của Lãnh luật sư, đứng dậy, liền đối với Lãnh Nặc Băng đùng đùng tức giận nói.
Không đếm xỉa đến tên nam nhân đang phẫn nộ, Nặc Băng nhắm mắt lại, môi đỏ mọng lại lần nữa mở miệng nói:
”Không có việc gì, anh có thể đi ra ngoài.”
Lời mời tiễn khách đưa ra một cách rõ ràng, sau đó liền đem ghế tựa quay sang phía cửa sổ, đưa lưng về phía nam nhân kia.
Mộc Sâm tức không chịu được, cô gái này nói trở mặt liền trở mặt luôn, nhưng ngay cả một lời giải thích cũng không có, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân đang ngồi trên ghế kia, giống như là muốn xuyên thấu vậy, đôi mắt phát ra hận ý dữ dội, xú nữ nhân, ngươi chờ đó cho ta!
Cho tới bây giờ vốn không có người nào dám đùa giỡn như vậy, cô ta cũng không ngoại lệ! Cuối cùng, Mộc Sâm hung hăng ở nhìn đưa lưng về phía Nặc Băng, phẫn hận rời đi!
Nghe được tiếng đóng cửa, Lãnh Nặc Băng mới bắt đầu mở mắt. Biết người kia vừa rồi nhìn ánh mắt mình, thân là sát thủ cô đương nhiên có thể cảm giác được nam nhân kia đối với mình sát ý mãnh liệt, nhưng Lãnh Nặc Băng lại không thèm để ý, một cái tiểu lâu la mà thôi, cô cũng không để ở trong lòng. Ném chiếc bút bi trong tay xuống mặt đất, đột nhiên Nặc Băng cảm thấy trong lòng thực buồn phiền.