Tuy rằng vào thời khắc mấu chốt, Nặc Băng bỗng ngừng lại, nhưng chỉ có Nặc Băng tự mình biết lúc ấy trong lòng vô cùng hỗn loạn! Bởi vì cô vừa rồi mới phát hiện mình căn bản không hề ghét cùng Nam Cung Tước hôn!
Thực ra, ba ngày nay Lãnh Nặc Băng chơi rất vui vẻ, như là tìm về lúc ban đầu, quên đi buồn rầu, có thể thoả thích cười đùa.
Trong đầu của Lãnh Nặc Băng không ngừng hồi tưởng lại đôi mắt ôn nhu như nước của Nam Cung Tước, ánh mắt vô cùng có hồn kia nữa. Nặc Băng lại một đêm mất ngủ!
Mà ở phòng bên cạnh, Nam Cung Tước cũng không hề khác Nặc Băng là mấy, hắn cũng có một đêm khó ngủ, lăn lộn trên giường.
Trên máy bay, hai người ngồi cạnh nhau. Lãnh Nặc Băng cảm thấy Nam Cung Tước vô cùng kỳ quái, rõ ràng trên máy bay có nhiều chỗ trống, nhưng hắn lại cố tình muốn ngồi bên cạnh cô!
Có thể do tối hôm qua mất ngủ, ngồi ở trên máy bay, Nặc Băng dần dần nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào mộng đẹp!
Nam Cung Tước nghe được tiếng hít thở đều đều của người ngồi bên cạnh, hắn liền gọi tiếp viên tới, muốn lấy một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp trên người Lãnh Nặc Băng, chỉ sợ cô cảm lạnh thôi.
Sau đó chậm rãi đem cô chậm chậm dựa vào bả vai hắn, hắn muốn cô có tư thế ngủ thoải mái chút!
Hơn nữa, tư thế đó cũng làm Nam Cung Tước cũng rất hưởng thụ. Nam Cung Tước vừa mới nhắm mắt lại, vốn nên ngủ say lại đột nhiên mở to đôi mắt sáng của hắn.
Lãnh Nặc Băng luôn luôn ngủ rất nông, tố chất sát thủ chính là luôn phải duy trì cảnh giác, cho nên thời điểm hắn đắp chăn cho cô, thực ra cô cũng đã tỉnh. Đôi môi anh đào mềm mại khẽ nhếch nhếch lên, rồi sau đó lại nhắm đôi mắt tiếp tục vùi vào vai Nam Cung Tước ngủ tiếp.
Khi nhắm mắt lại, Nặc Băng không hề chú ý tới. Phía trên đầu Nặc Băng, Nam Cung Tước khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một tia chiều chuộng hiếm gặp.
Nam Cung Tước vì muốn cùng Nặc Băng chỉ có hai người ởi cùng nhau nên sớm đã đem Lý Trạch Ngữ đến khoang điều khiển rồi. Tại khoảng không bên trong buồng phi cơ, máy bay từ từ xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây trắng bông xốp, đẹp đẽ. Hai người họ an ổn ngủ một giấc không hề nghĩ tới sự khác thường nào! Ban đêm, Mây đen dầy đặc, bầu trời một mảnh tối đen. Có thể thấy được bão táp đang tiến tới trước đó.
Xế chiều xuống máy bay, hai người liền tách ra! Đơn giản, Nam Cung Tước muốn về công ty của Tạ Cúc Tuyên nói một câu với an hem là hắn đã trở về rồi.
Lãnh Nặc Băng liền đi tới xe của mình nghênh ngang rời đi. Vốn muốn gọi điện thoại phân phó một chút nhưng vừa xuống máy bay, Lãnh Nặc Băng liền phát hiện di động mình đã bị mất.
Tại Căn cứ Huyết sắc Lang Nha.
Chiếc xe thể thao cao cấp lao nhanh tới, thẳng đến cửa toà cao ốc, rồi mới nhanh chóng phanh lại. Bầu trời đêm tối đen cũng ngăn cản được chiếc xe thể thao đỏ rực xuyên màn đêm.
Đẩy cửa xe ra, Lãnh Nặc Băng lạnh lùng thong thả đi ra. Về tới Kyoto, cô lại khôi phục lại như cũ, một nữ vương cao ngạo!
Đi vào toà cao ốc, Lãnh Nặc Băng trực tiếp lên tầng cao nhất. Thời điểm thang máy mở ra, cô đi nhanh, thẳng về phía trước, tìm được phòng mình muốn tới, không gõ cửa, Nặc Băng liền trực tiếp mở cửa phòng ra.
Trong phòng, Lãnh Đàm đang phân phó công việc cho Phong Trần, không hề nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhưng lại chợt nghe thấy tiếng mở cửa, vốn muốn giận dữ, muốn giáo huấn một chút là ai lại không hiểu quy củ như vậy.
Nhưng khi nhìn người đến là Lãnh Nặc Băng, hai tròng mắt hung ác, nham hiểm của Lãnh Đàm rất nhanh liền trở nên ôn hòa. Lập tức liền cho Phong Trần lui xuống. Phong Trần ở đi ngang qua cửa, không khỏi gật đầu một cái với Lãnh Nặc Băng, rồi sau đó mới đi nhanh ra ngoài.
Lãnh Nặc Băng dựa vào khung cửa, xem ra cũng không có ý định đi vào, lời nói lạnh lùng của Nặc Băng liền thốt lên:
”Tìm cháu có chuyện gì?”
Vẫn lạnh lùng như vậy, ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh, tất cả biểu tình đều lạnh nhạt, hờ hững. Dễ nhận thấy Lãnh Đàm đối với sự lạnh lùng của Nặc Băng thấy rất bất mãn,nhíu mày, mở miệng nói:
”Cháu làm sao vậy, một thời gian ngắn không gặp thôi mà nhìn thấy chú ngay cả câu chào cũng không kêu sao?”
Lãnh Nặc Băng ngước mắt, đón nhận ánh mắt tràn đầy ôn nhu của Lãnh Đàm, cũng không thốt ra lời nào cả. Bởi vì Nặc Băng biết đôi mắt tưởng chừng ấm ấp kia kỳ thật một chút ấm áp nào cả.
Từ rất lâu rồi, Lãnh Nặc Băng luôn coi Lãnh Đàm là người thân duy nhất của mình trên cõi đời này. Bởi vì, chính hắn đã giúp cô thoát khỏi biển lửa năm đó! Nhưng ông ta cứu cô không phải muốn đưa tới thiên đường, mà là đẩy cô vào địa ngục.
Lãnh Nặc Băng đã từng nghĩ rằng chú Lãnh của cô là người lương thiện nhất trên thế giới này. Ông vô cùng điềm đạm, ôn nhu..
Nhưng ông ta ra lệnh một tiếng, làm cho mười mấy huynh đệ tỷ muội tàn sát lẫn nhau, thìcô biết, cô đã sai lầm rồi, sai lầm không thể cứu chữa được.
Thử hỏi một người thiện lương làm sao có thể một tay sáng lập tổ chức Huyết Sắc Lang Nha khổng lồ chuyên giết người như vậy. Nặc Băng vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng, ông ta đứng ở trên đài cao, nhìn thuộc hạ của ông ta chém giết lẫn nhau, thế mà trong đôi mắt ông ta lại phát ra một loại phấn khích đẫm máu!
Hiện tại, cô đối ông ta cũng chỉ còn lại tình nghĩa, công ơn dưỡng dục mà thôi! Nhìn Lãnh Nặc Băng nửa ngày cũng không mở miệng, Lãnh Đàm nhíu chặt mày, nếp nhăn ngày càng sâu,
” Con đây là đang trách chú sao? Trách chú năm đó đem con mang đến nơi này, đúng không? Nhưng con cũng biết chú làm tất cả đều là vì tốt cho con mà, thúc thúc biết con nóng lòng muốn báo thù, cho nên mới mang con tới nơi này! Cho con những huấn luyện tàn khốc nhất; thử thách, tôi luyện ý trí! Như vậy con mới có thể nhanh trưởng thành được! Vì thế, ta mới để cho con sớm một chút chính tay rửa mối thù gia môn này!”
Lãnh Đàm nói những câu này đều như lời tâm huyết từ ruột gan. Lời nói thực động lòng người, thực cảm động. Một câu một hành động đều là vì muốn tốt cho Nặc Băng. Nhưng kỳ thật chỉ có ông ta mới biết, rốt cuộc ông ta làm như vậycó ẩn ý gì?
Lãnh Nặc Băng cười nhạt, có lẽ trước kia cô quả thực sẽ tin tưởng lời ông ta, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của ông ta, hết thảy những tình cảm của cô dành cho ông ta đã tan vỡ như bong bóng xà phòng!
”Chú, cháu rất muốn hỏi chú, năm đó vì sao chú kịp xuất hiện trong nhà của cháu?”
Lời nói lạnh lùng từ miệng Lãnh Nặc Băng thốt ra! Kỳ thật mấy năm nay, cô cũng không phải là không hoài nghi về vấn đề này. Ngày diễn ra thảm cảnh đó, ban ngày Lãnh Đàm từng đã tới nhà để chúc mừng sinh nhật cô. Nhưng sau khi ăn cơm trưa xong, chú ấy đã cùng cha cô tranh cãi một trận ầm ĩ. Cụ thể nội dung là gì, Nặc Băng cũng đã không còn nhớ rõ nữa rồi. Nhưng cô cũng không rõ, tối hôm đó, vì sao chú ấy lại đến lần nữa. Nghe được câu hỏi của Nặc Băng, Lãnh Đàm vừa mới đứng lên chân vô thức lùi lại vài bước, tròng mắt đen tuyền hung ác nham hiểm ẩn hiện một tia ngoan độc, rồi lập tức thay bằng một bộ dáng ôn nhu, vẫn là lời nói đầy lòng yêu thương, “Chú không phải đã từng giải thích với con rồi sao? Ngày đó, chú với cha con có to tiếng, sau đó chú cảm thấy rất hối hận. Cho nên mới đến nhà con vào đêm đó, nên muốn nói lời xin lỗi với ba ba con! Không nghĩ tới, không nghĩ tới...... Đón chú lại là một bi kịch tàn khốc đến như vậy!”
Vừa nghĩ tới chuyện năm đó, bộ dáng của Lãnh Đàm liền trở nên vô cùng bi thương. Nhiều lần nói không nên lời. Thân ảnh không ngừng loạng choạng, bàn tay to chất phác chống đỡ trên bàn, như phải trải qua một nỗi bi thương vô cùng lớn, mà đứng không vững.