Ngày diễn ra hội nghị tại V quốc đang dần tới gần, các công ty tham gia từ các quốc gia khác nhau cũng bắt đầu tập trung vào vấn đề này, không ít gia đình thế gia đã lén lút qua lại, cũng có những công ty nhỏ bỏ ra rất nhiều tiền để mua thiệp mời tham dự hội nghị này.
Tóm cái quần lại, toàn bộ tất cả các công ty trên dưới đều mong chờ cuộc hội nghị giao dịch hiếm hoi này. Bề ngoài thì có vẻ như không có động tĩnh gì, nhưng thực tế, mỗi công ty đều đã nhắm mục tiêu và đang bí mật cạnh tranh.
Mặt hồ phẳng lặng ẩn đi những đợt sóng mãnh liệt bên dưới, chỉ chờ ngày diễn ra hội nghị một tháng nữa.
(Tác giả nhắc đến hội nghị này nhiều quá làm Sứa cũng mong cờ xem ở đó có drama gì:"))
Ai ai cũng đang chuẩn bị kế hoạch, càng nhiều người không khỏi tập trung chú ý vao Tần gia, là công ty lớn mạnh nhất ở Vân Thành, mỗi một động thái của Tần thị đều thi hút sự chú ý.
Ngay khi có tin người phụ trách là Sầm Nguyễn, tiểu thiếu gia Tần gia, độ thảo luận lập tức tăng lên.
[Ôi chúa ơi, tôi có nhìn nhầm không vậy! Thật sự là vị tiểu thiếu gia kia sao!!]
[Tôi có phần không hiểu được sự sắp xếp của Tần gia lần này. Theo tôi biết, tiểu thiếu gia này không có óc kinh doanh, giao việc lớn như vậy cho cậu ta có ổn không?]
[Xong rồi, tôi cảm thấy lần này Tần thị đấu không lại Trần thị, nhưng mọi người có nhận ra vấn đề không? Để tiểu thiếu gia tham dự hội nghị này có phải hay không biểu lộ cậu ta cũng là thành viên cốt lõi của công ty...]
[Đúng vậy, nếu tiểu thiếu gia quả thật có thể xử lý việc này, quan hệ và uy tín đương nhiên sẽ khác xưa, chưa kể cong có cơ hội lôi kéo Kỳ gia làm đối tác, Tần gia sau này rơi vào tay ai còn chưa thể nói được!]
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpat @trai_nuoi_sua)
...
Sầm Nguyễn ôm chiếc lồng nhỏ vừa trêu chọc Tiểu Hắc vừa cho nó ăn.
Cậu ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Tần Viễn Hành, mệt đến mức ngã gục xuống ghế.
Hầu hết những người ưu tú của công ty đã được phân công lên kế hoạch cho hội nghị ở V quốc một tháng sau.
Mục tiêu lần này của Tần thị vẫn là Kỳ thị ở A quốc, là đối tượng có nhân mạch nhất tại hội nghị, không còn ai phù hợp hơn Kỳ thị để hợp tác trong lĩnh vực khoa học công nghệ.
Tuy nhiên, Kỳ gia rất ít khi hợp tác với người ngoài trong lĩnh vực này, đặc biệt là ở B quốc, không ai biết nguyên nhân là gì, nếu Tần gia muốn hợp tác, khẳng định sẽ tốn không ít công sức.
Làm việc vất vả mấy ngày, nơi duy nhất Sầm Nguyễn có thể thư giãn chính là trong văn phòng của anh trai mình, ngồi trêu chọc Tiểu Hắc, dù sao cũng không có nhân viên nào dám vào văn phòng của Tần tổng, điều này trực tiếp khiến Sầm Nguyễn đều muốn dính lấy nơi này mỗi ngày.
Trợ lý Trương đi vào, mỗi lần nhìn thấy tiểu thiếu gia chọc ghẹo chim hoàng yến, anh đều có cảm giác kì lạ, đưa bản hợp đồng trong tay cho Sầm Nguyễn với vẻ mặt phức tạp: "Tiểu thiếu gia, mời ngài ký."
Bên ngoài bàn tán rất nhiều về việc liệu Sầm Nguyễn có trở thành người nắm quyền chính hay không, xu hướng dần nghiêng về thuyết âm mưu tranh giành quyền lực trong hào môn.
Trợ lý Trương ban đầu gần như đã tin vào lời đồn đó, nhưng ngay khi bước vào văn phòng và nhìn thấy khung cảnh hòa hợp giữa hai anh em, anh cảm thấy mình đã lo lắng quá mức.
Chỉ vì tiểu thiếu gia thích nên sếp đã mua lại trang viên kia với giá 8 ngàn vạn nhân dân tệ.
Này không phải yêu thì là gì nữa!!
Sầm Nguyễn tiếp nhận hợp đồng.
Trang viên kia có ghi tên của cậu, là tài sản tư nhân của riêng cậu.
Cậu hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên chủ luôm suy nghĩ cách kiếm tiền, mà cậu chỉ cần đem trang viên này bán đi, số tiêng nhận được chắc chắn nhiều hơn số mà nguyên chủ cần cù kiếm được trong suốt hai năm.
Tám ngàn vạn!! Tất cả là tám ngàm vạn lận đó!!
So với hia ngàn vạn kia của Trần Vận đáp ứng chẳng là gì cả.
Chỉ cần nói một lời anh trai (đùi) liền có thể nhẹ nhàng mà tặng cho cậu cả caia trang viên, Sầm Nguyễn bị ngu mới có thể tiếp tục đi giúp đỡ Trần Vận.
Nhưng may mắn tahy, những ngày qua, mọi chuyện đã phát triển tốt hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Cậu dùng chính đầu óc của mình để tìm gia nội gián mà Trần thị cài vào, đồng thời lên kế hoạch sắp xếp danh sách và chờ đợi sự việc kết thúc, không những vậy, cậu còn cung cấp một số thông tin nửa thật nửa giả.
Dù hắn có tin hay không thì đó cũng không phải việc của cậu, dẫu thế nào cậu vẫn phải chừa ra cho mình một con đường để loại bỏ hoàn toàn quan hệ với Trần Vận.
Nghĩ tới đây, cậu tâm tình cực kì tốt niệm một tiểu khúc, ngay cả làm việc cũng trở nên vui vẻ. Không trêu chọc Tiểu Hắc nữa, cậu nhanh chóng quay về tổ làm việc của mìn tiếp tục suy nghĩ phương án hợp tác mới.
Cậu vừa đi, Tần Viễn Hành liền quay lại, hắn không chỉ có một mình, Tần phu nhân cũng đi theo hắn.
Khi Tần phu nhân nhìn thấy lồng chim hoàng yến trên bệ cửa sổ, bà biết Sầm Nguyễn vừa mới tới đây, bà không khỏi cảm thán mỗi quan hệ giữa hai anh em còn tốt hơn bà tưởng tượng.
Làm một người mẹ, bà đương nhiên vui mừng khi thấy các con mình hòa thuận với nhau, nhưng từ góc nhìn của Sầm Nguyễn, bà lại cảm thấy có chút đau lòng.
Mấy ngày nay, bà đã tìm kiếm rất nhiều đại sư huyền học, trong số đó có một người đã thực sự nói rằng vận mệnh của Viễn Hành nhấp nhô nhiều tai ương.
Về phần Sầm Nguyễn, số mệnh của câu lại rất đặc biệt, không thể nhìn rõ, cứ như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, không thể nhìn thấu.
Này cùng vị đầu tiên bà tìm được cơ hồ có phần giống nhau.
Bà phải chọn một trong hai đứa con trai của mình.
Nhưng là ai cũng không thể bỏ được.
Tần phu nhân ngồi trên ghế sô pha, đút cho chim hoàng yến một ít thức ăn còn sót lại trên bàn, trong lòng thở dài, nhìn về phía Tần Viễn Hành, chỉ thấy sườn mặt thanh tú, cả người tản ra một loại hơi thở người sống chớ lại gần, xa cách lãnh đạm.
Tần Viễn Hành luôn mím môi mỏng, đáy mắt phát lạnh, rất nhiều người hông dám đến gần hắn.
Viễn Hành đã xa bà lâu đến nỗi bà gần như đã quên lần cuối thấy dáng vẻ bình yên của hắn là khi nào.
Bà dành phần lớn thời gian cho Sầm Nguyễn, bà thích những đứa trẻ dễ thương, ngoan ngoãn lại năng động, mà Sầm Nguyễn vừa lúc thỏa mãn hình tượng đứa con trong mộng của bà, cho dù dáng vẻ đó có là giả, bà cũng thích.
Dần dà bà cực kỳ sủng ái Sầm Nguyễn, cho dù cậu có thích Tần Viễn Hành, bà cũng sẽ tự mình sắp xếp hôn ước.
Trần Viễn Hành thản nhiên lấy từ trên kệ xuống một cuốn sách, vẻ mặt thờ ơ, mcawj dù mẹ hắn ở ngay bên cạnh nhưng hắn lại coi bà như người xa lạ, thậm chí không thèm nhìn bà.
"Viễn Hành, mẹ nghe nói con người đại diện Tần gia tham dự hội nghị tại V quốc là con giao cho Sầm Nguyễn phụ trách?"
Tần Viễn Hành khẽ gật đầu, thản nhiên nhìn nội dung cuốn sách, sau đó lại nhét cuốn sách trở lại, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha đối diện, hỏi: "Em trai lớn lên cũng là lúc nó phải học cách phụ trách quản lý công ty, đây không phải là điều ngài luôn muốn thấy sao?"
Tần phu nhân nghe ra được ý tứ trong lời của hắn, trước giờ bà vẫn hy vọng Sầm Nguyễn có thể trở nên ưu việt về mọi mặt, nhưng khi những lời này được phát ra từ miệng của Tần Viễn Hành, trong lòng bà không khỏi có chút không thoải mái.
Bà chưa kịp nói tiếp thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Tiếng ồn kia nháo tới tận trước cửa văn phòng, trợ lý Trương cùng vài nhân viên khác đứng chặn lại.
Tần phu nhân nguyên bản có chút bực, giờ phút này không khỏi đem sự tức giận đó ra phát tiết, bà hướng bên ngoài lạnh lùng nói: "Là ai?"
Bên ngoài im lặng một lúc, sai đó một giọng nói gấp gáp truyền tới: "Tần phu nhân, tôi có chuyện muốn nói với ngài, chuyện quan trọng liên quan đến Tần thị, ngài nhất định phải biết."
Tần Viễn Hành liếc nhìn bóng người ngoài cửa, nói: "Để hắn vào."
Lời vừa dứt, trợ lý Trương do dự một chút, cuối cùng bước sang một bên. Đồng Trí cười thầm, đưa thay chỉnh lại tóc và quần áo.
Hôm nay hắn rất may mắn.
Tần phu nhân lẫn Tần tổng hiện tại đều đang ở đây.
Hắn đã gấp không chờ nổi muốn gặp họ, muốn xem nếu họ biết chuyện Sầm Nguyễn âm thầm cấu kết với bên ngoài sẽ có phản ứng gì.
(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpat @trai_nuoi_sua. Hãy đọc truyện trên wattpat @trai_nuoi_sua để có thể tải về xem ngoại tuyến. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!)
Trong phòng ánh sáng mờ mịt, bầu không khí có phần lạnh lẽo cứng nhắc, trần ngập cảm giác áp bức mãnh liệt.
Tần phu nhân dáng vẻ đoan trang nghiêm túc, ngồi trên sô pha cũng không khó để nhìn ra khí tràng đáng tin của bà, bà liếc nhìn Đồng Trí, trong mắt toàn là bất mãn, phá lệ làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Bà cũng mấy năm trước cũng là xuất thân từ thương trường chém giết đấu đá, Tần gia cũng không thể phồn thịnh như bây giờ nếu không có bà.
Tần Viễn Hành ngồi ở một góc tối bên kia, lười biếng dựa vào ghế sô pha, trong không gian nửa tối nửa sáng chỉ nhìn thấy hắn đang khẽ nhếch mép cười, đầu ngón tay tùy gõ trên ghế, ánh mắt như có như không nhìn về phía đối phương,
Hai mẹ con ở phương diện này quả thực có nét giống nhau, toàn thân đều tỏa ra khí tức làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Hai chân Đồng Trí đột nhiên có chút muốn nhũn ra.
Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này trước đây, nhất thời có chút sợ hãi.
Hắn nắm chặt tay cúi người chào một cái, miễn cưỡng nở một nụ cười cứng nhắc, thử nói: "Tần phu nhân, Tần tổng, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi vẫn là muốn đem chuyện này nói cho các ngài. Bằng không trong lòng tôi sẽ cảm thấy bất an, tôi thực sự không muốn tiểu thiếu gia tiếp tục phạm sai lầm."
Tần phu nhân nghe vậy nhướn mày.
Đồng Trí sớm đã tưởng tượng ra kết cục bi thảm của Sầm Nguyễn, cậu sẽ bị đuổi Tần gia, thân bại danh liệt. Nghĩ đến đây, giọng điệu hắn không khỏi có phần nhẹ nhõm hơn.
"Tôi tận mắt thấy Sầm Nguyễn cùng Trần gia bí mật gặp mặt, Sầm Nguyễn nhất định là đã phản bội Tần gia, lựa chọn cấu kết với Trần thị để hãm hại Tần gia. Tôi còn chụp lại ảnh để làm bằng chứng nữa, ngài xem đi."
Lời nay vừa nói ra, không khí trong phòng như bị đông cứng lại.