• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sứa Không Não

"Xin hãy trừng phạt Sầm Nguyễn thật thích đáng, nếu tiếp tục để đến lúc cậu ta gây ra sai lầm lớn ảnh hưởng đến Tần gia thì khi đó đã muộn rồi."

Đồng Trí chân thành khuyên nhủ, làm như đang suy nghĩ cho họ, nhưng hắn không biết rằng tâm tư nhỏ nhặt đó đã bị nhìn thấu,

Sắc mặt Tần phu nhân không thay đổi nhiều, cụp mắt xuống nhìn bộ móng tay mình mới làm cách đây không lâu, bà không nói một lời, nhưng những ai quen thuộc đều có thể nhận ra đây là dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn.

Đáng tiếc Đồng Trí không biết mà cứ tiếp tục đứng đó thao thao bất tuyệt, chỉ trích hành động của Sầm Nguyễn một cách không ngừng nghỉ, như sợ người khác không biết giữa hắn và Sầm Nguyễn có thù oán.

Tần phu nhân không thèm liếc nhìn Đồng Trí thêm một cái nào nữa, đứng dậy rời đi.

Đồng Trí có chút khó hiểu nhìn bóng dáng của bà: "Tần phu nhân, ngài đây là..."

Chưa kịp nói hết câu thì hai bảo vệ đứng ở cửa đã lao đến đè hắn xuống đất làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn.

Tiếng giày nhẹ nhàng đến gần, một bóng người cao lớn rốt cuộc dừng lại trước mặt Đồng Trí.

Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt: "Tần tổng, ngài đây là có ý gì? Tôi rõ ràng..."

Tần Viễn Hành khinh thường nhìn hắn, trong mắt không có chút độ ấm nào, tựa như đang nhìn một con kiến.

"Có vẻ như lời cảnh cáo trước đó của tôi cậu nghe không lọt tai."

Giọng Đồng Trí run run: "Cái gì?"

"Tôi nói, em trai tôi thích chơi thế nào cũng được, Tần gia sẽ là chỗ dựa cho nó."

"Nhưng hình như cậu không có nghe vào những lời này, làm tôi thấy rất khó xử đấy."

Giọng điệu người đàn ông không có thăng trầm, lãnh đạm lại lạnh nhạt, thanh âm như một chiếc cuốc băng giấu kín(?), đâm thẳng vào tim Đồng Trí.

Đồng Trí không thể tin được nói: "Sau chuyện này sao ngài vẫn có thể bệnh vực cho Sầm Nguyễn chứ? Cậu ta thực sự cấu kết với Trần Vận!! Nếu ngài không tin có thể tự mình đi tra!!!"

Phản ứng này cùng tưởng tượng của hắn hoàn toàn khác nhau. Tại sao chứ?!

Đồng Trí lúc này thực sự rất sợ hãi.

Không đúng! Sau khi nói xong hắn mới phát hiện có một phương hướng mà ngay cả hắn cũng chưa nghĩ tới – từ lúc bước vào cửa cho đến giờ, Tần Viễn Hành người này trên mặt đều không có một tia kinh ngạc nào, còn Tần phu nhân cũng chỉ bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn.

Khi hắn kể lại chuyện kia, hai người đều không có phản ứng gì cả, giống như là đã sớm biết việc này.

Đồng Trí đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Nếu đúng như những gì hắn nghĩ, thì Tần gia kia thực sự rất đáng sợ.

Mà người đàn ông đang đứng trước mặt hắn còn đáng sợ hơn, chỉ sợ một giây sau ngay cả dung mạo của hắn cũng bị chăm sóc.

Lần đầu tiên, Đồng Trí trực tiếp cảm nhận được, Tần Viễn Hành, một tên ác ma điên cuồng đầy âm mưu thủ đoạn trong miệng người đời.

Đống Trí không hiểu Tần Viễn Hành rốt cuộc làm sao, hành động này là để bảo vệ Sầm Nguyễn hay là vì chính hắn? Một bên sủng Sầm Nguyễn đến vậy, một bên lại biết rõ Sầm Nguyễn cùng Trần Vận có quan hệ.

Hoặc có thể hắn đang suy tính một chuyện gì đó còn lớn hơn nữa.

Trợ lý Trương nếu biết Đồng Trí đang nghĩ gì, nhất định sẽ bật cười. Anh theo Tần Viễn Hành đã nhiều năm rồi mà vẫn không thể hiểu nổi trong đầu hắn nghĩ cái gì, huống chi là Đồng Trí, người mà chỉ gặp hắn có mấy lần.

Tần Viễn Hành lạnh nhạt liếc nhìn Đồng Trí.

Lần trước hắn chưa tìm được người để tính sổ chuyện ăn nói bậy bạ lúc ở trang viên Duyệt Thủy, không nghĩ tới lần này lại trực tiếp đưa đến cửa.

Hắn liếc mắt nhìn sang trợ lý Trương bên cạnh, trợ lý Trương biết phải làm gì, anh phân phó vài người: "Đem người này về nhà an toàn, đừng để cậu ta nói nhảm, liên hệ với bộ phận pháp lý của công ty..."

Sắc mặt Đồng Trí tái nhợt.

Xong rồi xong rồi, đời hắn chắc chắn sẽ bị hủy hoại từ đây.

Không ngờ vòng đi vòng lại vẫn là hắn bại bởi Sầm Nguyễn, hơn nữa hắn rốt cuộc còn chưa hiểu mình đã đi sai ở bước nào.

- Sầm Nguyễn ở bên kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cũng hoàn toàn không biết việc Đồng Trí đã đến công ty.

Cậu vẫn luôn ở cùng nhóm của mình để nghe thêm ý kiến của họ, khi Sầm Nguyễn xong việc thì trời cũng đã tối. cậu nằm ườn trên giường như một con mèo lười, lăn qua lăn lại mấy lần mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Quả nhiên, cậu lại tiến vào giấc mơ của người khác. Vẫn chưa hiểu được cách khống chế, đành phải thở dài tìm đường thoát ra, rốt cuộc nhìn lén người khác trong giấc mơ của họ cũng không phải chuyện vinh quang gì.

Cảnh tượng lần này có chút quen mắt, Sầm Nguyễn đi được vài bước thì nhận ra đây hình như là khu vườn lớn sau căn biệt thự mà cậu thấy trong giấc mơ trước.

Cậu đi vào trong đình, quả nhiên thấy ông lão ngồi trên ghế, ôm một đứa bé chừng năm sáu tuổi, giống hệt cảnh hôm nọ, ngay cả lời nói và động tác cũng là copy paste.

Sầm Nguyễn cảm thấy hơi kì lạ, nhưng khi cậu đến gần, Kỳ lão gia ngước lê nhìn cậu, gật đầu ra hiệu cho cậu ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh.

Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, trong lòng không khỏi thở dài, lão gia tử thực sự rất nhớ cháu trai, lần nào cũng có thể mơ về nó, đây chắc chắn là tình cảm sâu nặng.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ!)

Lần này Sầm Nguyễn có thể nhìn rõ dung mạo đứa bé, hai người ngồi rất gần nhau, nhìn đứa bé rồi nhìn lại Kỳ lão gia, ngũ quan như đúc ra từ một khuôn theo tỷ lệ phóng to, đôi mắt đen trắng rõ ràng của đứa bé trông như một viên pha lê đen xinh đẹp.

Nhưng đứa trẻ nhanh chóng biến thành một quả cầu bụi biến mất trong không trung, chỉ còn lại Sầm Nguyễn cùng ông lão ở đây.

Không biết có phải nguyên nhân là do yêu ai yêu cả đường đi* hay không, Kỳ lão gia khi nhìn Sầm Nguyễn, sự mềm mại trong lòng ông vẫn chưa rút đi, ánh mắt nhìn cậu như đang nhìn đứa cháu trai của mình. Khí tức uy nghiêm thường ngày không khỏi tiêu tán đi đôi chút.

Ông nói: "Lại gặp mặt."

Sầm Nguyễn có phần cứng nhắc gật đầu.

Cậu nhìn xung quanh, không biết là đang nghĩ đến điều gì, một tia sáng lóe lên trong mắt, cậu nói: "Ông ơi, công ty nhà cháu gần đây đã đạt được thành qur trong việc phát triển công nghệ mô phỏng chân dung cùng âm thanh bằng AI350. Nếu như đưa nó ra toàn cầu, về sau ông có thể gặp cháu trai của mình thường xuyên hơn."

Biểu cảm trên mặt Kỳ lão dừng một chút, đôi mắt tối sầm, như đang suy nghĩ điều gì.

Sẫm Nguyễn đang chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không hề chú ý tới ánh mắt của Kỳ lão đang nhìn chằm chằm, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, "Chỉ cần đưa vào DNA và một số thông tin, là có thể tạo ra một thế giới hoàn toàn mới, người ở nơi đó sẽ phi thường chân thật, còn có thể cảm nhận được những xúc cảm thực sự nữa."

Cậu quay đầu sang, nói: "Mặc dù kỹ thuật này vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng chỉ cần có vốn đầu tư thì nói không chừng trong vòng hai, ba năm sau là sẽ hoàn toàn phát triển thành công."

Lần này Tần ra rất chú trọng đến hội nghị ở V quốc. Họ đã lên kế hoạch và phát triển trên nhiều lĩnh vực từ lâu, trong đó lĩnh vực khoa học là công nghệ mô phỏng AI350.

Lần này công ty có ý định tìm kiếm đối tác tại hội nghị ở V quốc để cùng đầu tư vào dự án này.

Hiện tại, trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, chỉ có Kỳ gia và Triệu thị ở A quốc là khá phát triển, trong số họ, Kỳ gia đã dấn thân vào lĩnh vực này hơn mười năm, uy tín của họ cũng lớn hơn Triệu gia rất nhiều.

Nếu lần này Tần gia có thể hợp tác thành công với Kỳ gia thì công nghệ mô phỏng AI350 chắc chắn cách thành công không còn xa nữa.

Nhưng điều lo lắng duy nhất là cậu không biết thái độ của Kỳ gia như thế nào, vừa nhớ đến điều này, Sầm Nguyễn lại nghĩ tới vị chủ tịch Kỳ thị dầu muối không ăn kia.

Đáng giận! Đó là trở ngại duy nhất trên đường tới thành công a!

Sầm Nguyễn tức đến ngứa răng.

Tuy nhiên, điều cậu không ngờ tới là, vị Kỳ lão gia làm cậu buồn rầu mấy ngày nay, lại đang ngồi ngay trước mặt cậu.

(Bản dịch được edit bởi Sứa Không Não, chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn bạn đã ủng hộ và theo dõi.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK