• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sứa Không Não

Người đến không có ý tốt.

Một người đàn ông tóc nâu cau mày khi thấy cậu không có phản ứng, "Cái gì? Cậu không nhớ chúng tôi à?"

Đừng nói là thực sự đã quên đấy.

Cho nên bọn họ có thù oán với nguyên chủ, đến đây gây phiền phức?!

Sầm Nguyễn ngập ngừng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

Người đàn ông thấp hơn một chút lấy ra một bản thỏa thuận từ trong tay, tức giận ném nó lên chăn của Sầm Nguyễn.

“Cậu nói muốn giúp chúng tôi mở công ty và quản lý nó, nhưng hơn nửa năm nay không hề xử lý việc gì, nếu hôm nay tôi không đột nhiên nghĩ đến việc đi xem xét thì công ty đã phá sản rồi!"

Sầm Nguyễn: "..."

Có một chút bối rối hiếm hoi trên nét mặt của cậu.

Cậu im lặng nhặt bản thỏa thuận đầy chữ đó, tự hỏi tại sao nguyên chủ lại muốn thành lập công ty với họ vì họ đã có nhà Tần.

Tuy nhiên, sau khi đọc xong thỏa thuận, cậu càng khó hiểu hơn, nguyên chủ không có bất kỳ cổ phần nào, ngay cả người sáng lập công ty cũng không có tên trên đó, đây không phải chỉ là làm việc miễn phí sao?

Sầm Nguyễn nhìn những người trước mặt.

Chẳng lẽ nguyên chủ bị họ nắm thứ gì trong tay, bị ép đi lao động?!

Dù sao thì Tần gia cũng là gia tộc giàu có nhất Vân Thành, vì sao nguyên chủ lại một tay đánh bài đến mức nát bét, lại khổ sở bị người ức hiếp như vậy?

Bất quá nguyên chủ hơn nửa năm cũng không quản, có lẽ là lấy lại được nhược điểm trong tay họ rồi đi.

Nghĩ đến đây, Sầm Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.

Từ đầu đến cuối, người thanh niên đứng gần cửa nhất không nói gì, im lặng nhìn Sầm Nguyễn.

Thấy Sầm Nguyễn không trả lời mình, người đàn ông thấp càng tức giận hơn: “Cậu có nghe tôi nói không?” Chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy Sầm Nguyễn đang ôm ngực với vẻ mặt thống khổ: “Tôi, tim tôi đau quá..."

Lời này vừa nói ra, những người có mặt liền sợ hãi, điên cuồng bấm chuông.

"Này, chúng tôi không làm gì cậu cả!"

Những người này có lẽ được gia đình chiều chuộng đến mức vô pháp vô thiên, nhưng tâm tính vẫn là không xấu, thấy Sầm Nguyễn khó chịu, bọn họ lập tức hoảng sợ.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Thân hình cao lớn của người đàn ông có những đường nét thẳng tắp, đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn chăm chú vào đám người đang bận rộn, giọng nói lạnh lùng khiến người ta có cảm giác như đang ở trong hang băng, "Các người đang làm gì?"

Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Viễn Hành, họ cảm thấy như có một bùa chú kiềm chế hành động của mình, họ không nói nên lời, sự kiêu ngạo mà họ dùng để bắt nạt Sầm Nguyễn lúc nãy ngay lập tức bị dập tắt.

Tên tuổi Tần Viễn Hành cực kỳ danh giá ở Vân Thành, hắn tàn nhẫn, sẽ làm mọi cách để đạt được mục tiêu, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn đã lên kế hoạch thôn tính vô số công ty nhỏ, từng bước mở rộng địa bàn kinh doanh của mình.

Là một gia tộc có chút tài sản ở Vân Thành, người lãnh đạo của họ sẽ dạy họ không nên dây dưa với ai và nên cố gắng lấy lòng ai.

Còn có Tần Viễn Hành.

Hắn là người không nên dây vào nhất.

Không đề cập đến địa vị của Tần gia ở Vân Thành, mà chỉ nói thực lực của Tần Viễn Hành, hắn chỉ trong một năm đã có thể lách ra khỏi khu thương mại, trở thành cái gai trong mắt rất nhiều người, đây chính là một cái gai truyền thuyết không ai dám khiêu khích.



Đột nhiên nhìn thấy Tần Viễn Hành ở cửa, bọn họ sợ đến không dám động đậy.

Thiếu niên Sầm Nguyễn kia không phải nói Tần Viễn Hành ghét cậu sao?!

Tại sao Tần Viễn Hành lại tới bệnh viện thăm cậu ta!!

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)

Một số người cảm thấy rằng họ đã bị lừa dối nghiêm trọng, cuộc sống đang diễn ra suôn sẻ của họ lại bị đảo lộn.

Nhìn thấy Tần Viễn Hành tới, Sầm Nguyễn cũng không có ý định giả bệnh, cậu so với những người khác còn bối rối hơn, không ngờ Tần Viễn Hành lại xuất hiện vào lúc này.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới biểu hiện của Sầm Nguyễn, cậu yếu ớt chỉ vào người trước mặt nói: “Anh ơi, bọn họ bắt nạt em.”

Có chỗ dựa mà không dùng, chẳng phải sẽ thật lãng phí sao.

Dù nói thế nào đi nữa, cậu vẫn là thiếu gia Tần gia, cho dù không được sủng ái thì bên ngoài danh nghĩa vẫn là người Tần gia.

Bàn tính trong lòng cậu lách cách kêu

Tóc Nâu nghe Sầm Nguyễn nói, buột miệng biện hộ: "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!!"

Bất quá, nam nhân đứng ở cửa đã có chút không kiên nhẫn, mặt không biểu tình nói: "Đi ra ngoài."

Nghe được ba chữ này, bọn họ cũng không còn để ý đến Sầm Nguyễn như thế nào vu khống mình, tìm cầu thang đi xuống, tay chân không phối hợp chạy ra khỏi phòng.

Bác sĩ cũng đến vào lúc này, sau đó im lặng rời đi khi thấy Sầm Nguyễn vẫn ổn.

Tần Viễn Hành bước chân vững vàng đến gần Sầm Nguyễn, đứng ở trước giường, rũ mắt nhìn Sầm Nguyễn: “Tim còn đau không?”

Sầm Nguyễn: "Không sao."

“Giải thích.” Tần Viễn Hành trân quý lời nói như vàng.

Sầm Nguyễn mơ hồ chớp mắt, phát ra một thanh âm mơ hồ, nhưng rất nhanh nghĩ tới chuyện sáng nay, cậu không khỏi đỏ mặt, trong lòng dao động, cúi đầu có chút xin lỗi nói: “ Vâng, thực xin lỗi, em nửa đêm ngủ quên, đi nhầm phòng…”

Sau đó cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc đề nghị: "Hay là... cho anh ngủ trên giường em một lần nhé?"

Tần Viễn Hành: "..."

Hắn chăm chú nhìn thiếu niên gầy gò trên giường bệnh.

Đôi mắt của Sầm Nguyễn giống như mực, nếu nhìn kỹ có thể thấy bên trong có vài ngôi sao, làn da như tuyết, giọng nói trầm thấp, có cảm giác như đang nịnh nọt, giọng điệu rất giống thiếu niên trong giấc mơ của hắn.

Hắn đột nhiên hỏi: “Gần đây cậu có nằm mơ gì không?”

“A?” Chủ đề thay đổi nhanh đến nỗi Sầm Nguyễn nhất thời không kịp phản ứng.

Anh trai săn sóc như vậy sao? Cư nhiên còn hỏi cậu có mơ hay không!

Tần Viễn Hành kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Sầm Nguyễn khô khan nói: "Có a."

Tần Viễn Hành trong lòng căng thẳng, trên tay nổi gân xanh, trong mắt cảm xúc hỗn loạn, thậm chí có chút khẩn trương không biết thanh niên trước mặt sẽ nói gì.

"Cậu đã mơ thấy gì?"

Sầm Nguyễn không thể nói rằng cậu đã mơ thấy cha của Diêm Vương và các anh chị em của cậu...

Cậu hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông, dùng toàn bộ trí tưởng tượng của mình để sáng tác: "Em mơ thấy một tên biến thái to lớn. Tên biến thái to lớn đó yêu em nhưng lại không nhịn được nhốt em vào phòng, giam cầm em."

"Sau đó em không muốn, em cố gắng chạy trốn nhưng lại bị xe đâm. Sau đó tên biến thái lớn đó sốc đến mức khiến cả thế giới phát điên và chết cùng em..."

Tần Viễn Hành mặt không biểu cảm nghe: "...Ồ."

Vậy chính xác thì vừa rồi hắn đang mong đợi điều gì.

Sầm Nguyễn được xuất viện ngay sau khi không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.

Sự xuất hiện của ba người đàn ông tóc nâu buộc cậu phải đối mặt với một điều - nguyên chủ đã gây ra rất nhiều rắc rối, hiện tại cậu phải gánh chịu tất cả.

Sầm Nguyễn vừa xuất viện liền quay lại phòng nguyên chủ để tìm đồ, nhưng nguyên chủ lại rất thận trọng, phi thường thận trọng:)

Cậu ta thiết lập khóa ứng dụng cho mọi phần mềm trên điện thoại, mật khẩu cũng khác nhau, điều này khiến Sầm Nguyễn phải tự hỏi liệu nguyên chủ có làm điều gì phạm pháp hay không, cậu rất lo lắng.

Thứ đầu tiên Sầm Nguyễn bẻ khóa được là phần mềm xã hội WeChat.

Nó trống rỗng, số lượng liên lạc chỉ có hai chữ số, sự tương tác xã hội cũng rất ít.

Lúc này ngẫu nhiên xuất hiện mấy tin nhắn, mười giờ sáng nay được gửi đi, lúc đó Sầm Nguyễn còn đang ở bệnh viện.

[Từ Quang: Cơ thể cậu có sao không? Sáng nay bịn họ là quá tức gián đi, cậu không cần so đo với họ làm gì]

[Từ Quang: Nếu cậu cảm thấy 10 triệu là quá ít vậy thì cậu có thế quyên góp thêm, công ty cũng có thể chia cho cậu nhiều hơn.]

[Từ Quang: Tôi biết cậu rất nóng lòng muốn bỏ tiền rời khỏi Tần gia, nhưng cậu cũng không thể quá vội vàng đúng không? ]



Sầm Nguyễn chớp mắt.

Chẳng lẽ Từ Quang này là người buổi sáng không nói một lời?

Rời khỏi Tần gia?

Tại sao nguyên chủ lại muốn rời khỏi Tần gia!

Sầm Nguyễn phát hiện nguyên chủ dường như không đơn giản như cậu tưởng tượng.

Nhưng khi tất cả đổ lên đầu cậu, mọi thứ có vẻ không được tốt cho lắm.

Quỳ xuống.jpg

Cậu thực sự không muốn chống lại Tần gia.

Sầm Nguyễn nhìn thoáng qua cái công ty tồi tàn đó, kiếm một ít tiền cũng được, nhưng không đủ tư cách để chống lại Tần gia, đối với tập đoàn Tần thị, công ty tồi tàn này cho dù bị mua lại cũng thực sự hạ thấp đẳng cấp.

Nếu nguyên chủ chỉ là muốn lén lút kiếm tiền, cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Tần gia đối xử tốt với cậu ta, cho cậu ta đồ ăn thức uống ngon, cậu ta chỉ cần làm một con cá muối, hơn nữa cậu ta còn mắc bệnh tim bẩm sinh. Nếu có chuyện gì xảy ra, tai nạn gì đó, 10 triệu kia chắc cũng uổng phí.

Cậu cân nhắc lời nói của mình, gửi một câu ngập ngừng vào hộp tin nhắn.

[Aurora: Tôi hiểu điều anh nói, nhưng mà có chút nghĩ không thông suốt ]

Đối phương bị kích thích, nhanh chóng khuyên nhủ.

[Từ Quang: Cậu không phải sợ Tần đại thiếu gia sẽ ra tay với cậu sao? Điều quan trọng nhất đối với cậu lúc này chẳng phải là kiếm đủ tiền rồi trốn sang nước W sao?]

[Từ Quang: Hiện tại có rất nhiều cơ hội trước mắt, nếu không nắm bắt nó, cậu sẽ chỉ hối hận thôi.]

[Từ Quang: Cậu phải biết trên danh nghĩa cậu vẫn là tiểu thiếu gia Tần gia, sau này cũng sẽ có một phần tài sản của Tần gia. Vô duyên vô cớ phải chia bớt quyền lực cho một người ngoài, cậu nghĩ Tần đại thiếu sẽ nguyện ý sao?]

[Từ Quang: Tần gia có nhiều kẻ thù và đối thủ, đạo lý này cậu cũng nên hiểu được đi.]

Đọc nhiều như vậy, Sầm Nguyễn cuối cùng cũng tìm được thông tin mình muốn.

Cậu nhìn đi nhìn lại, ngập ngừng không nói nên lời, cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng có chút mong đợi.

Không thể không nói, nguyên chủ lo lắng là có lý, nếu như nguyên chủ tồn tại thật sự tổn hại đến lợi ích của Tần Viễn Hành, như vậy Tần Viễn Hành nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà loại bỏ mối đe dọa này.

Nguyên chủ cố gắng xoa dịu quan hệ với Tần Viễn Hành nhưng vô ích, cậu ta đương nhiên sẽ tự mình lập kế hoạch, nếu muốn trốn ra nước ngoài mà không bị phát hiện thì cần phải kiếm nhiều tiền hơn.

Sầm Nguyễn: Ý tưởng của nguyên chủ có liên quan gì đến Sầm Nguyễn.jpg. Làm sao cậu có thể chắn tai họa và trở về nhà sau khi bỏ trốn chứ?

Mối lo ngại của nguyên chủ đối với lập trường và mục tiêu của Sầm Nguyễn không đúng.

Nhưng khi nhìn thấy câu cuối cùng của Từ Quang, Sầm Nguyễn chỉ cảm thấy trong lời nói của anh ta có gì đó, không chỉ vậy, cậu còn cảm thấy mỗi chữ anh ta nói đều rất kỳ quái, giống như đang kích động điều gì đó.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua)

Công ty tồi tàn đó chỉ được thành lập bởi một vài đứa trẻ nhà giàu buồn chán, Từ Quang có cần phải tốn rất nhiều công sức để thuyết phục cậu quay lại điều hành công ty tồi tàn đó không?

Họ không thể tìm được ai khác sao? Sao cứ nhất định phải là nguyên chủ?

Cái đầu nhỏ thông minh của Sầm Nguyễn quay rất nhanh, sau khi đoán ra được điều này, cậu chợt cảm thấy được khai sáng.

Hành động này thì ra là châm ngòi ly gián.

Từ Quang này chắc chắn không phải là người tốt.

Nếu không thì làm loại giao dịch phiền toái như vậy để làm gì chứ.

Đừng cứ âm mưu với nhau mệt mỏi như vậy, cậu mới không làm đâu!

Sầm Nguyễn càng nhìn Từ Quang càng cảm thấy chướng mắt, vừa lúc định đưa anh ta vào danh sách đen thì thấy anh ta gửi một câu.

[Từ Quang: Tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ. Tối mai sẽ có buổi họp lớp cấp ba ở Duyệt Thủy. Hắn ta cũng sẽ đến. ]

Sầm Nguyễn mí mắt giật giật. 'Hắn ta' là ai?

Sầm Nguyễn cảm thấy nếu tiếp tục bị nguyên chủ làm như vậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị suy nhược thần kinh.

[Aurora: Ồ. ]

Tần Viễn Hành không biết mình đã xảy ra chuyện gì, hắn tựa hồ bị giấc mơ đêm đó mê hoặc, bây giờ nhắm mắt lại, chính là cảnh tượng ngày hôm đó.

Trong sương mù, thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày cong cong, lông mi khẽ run lên, nhẹ nhàng gọi hắn, hết tên này đến tên khác, giọng điệu nũng nịu, giống như một con mèo con đang nịnh nọt.

Ngay sau khi cảnh tượng thay đổi, nam thanh niên gục cằm vào ngực với ánh mắt khó hiểu rồi đưa tay ôm lấy mặt.

Tần Viễn Hành vẫn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng của đôi bàn tay nhỏ nhắn đó, cùng với cảm giác ngứa ngáy tê dại khi hơi thở của thiếu niên phả vào xương quai xanh của hắn, tay của thiếu niên dần dần di chuyển xuống phía dưới, sau đó chạm đến phần hưng phấn nhất...

Tần Viễn Hành cảm thấy mình điên rồi.

Nếu không phải hắn điên, tại sao hắn ngày đêm nhớ tới thiếu niên này?



Hắn thậm chí còn viết ra những đặc điểm chính, chẳng hạn như khoảng chiều cao và cân nặng gần đúng, giọng nói, kiểu tóc, tính cách, giọng nói, v.v. Hắn viết lại mọi thứ trong trí nhớ của mình một cách chi tiết và biên soạn thành một tài liệu và gửi đến văn phòng của trợ lý.

"Giúp tôi tìm những thiếu niên ở Vân Thành có những đặc điểm này, sau đó gửi kết quả khảo sát cho tôi."

Trợ lý Trương tưởng rằng hắn sẽ điều tra người ở công ty đối diện, nhưng vừa mở tài liệu ra, anh bị sốc bởi dòng chữ trên.

[Cao khoảng 1m78, nặng khoảng 110-120, rất gầy, đặc biệt là vòng eo, có thể dùng một tay ôm lấy đôi mắt hoa đào của mình, làn da rất trắng, mái tóc đen và hơi xoăn, khi cười có đôi lông mày rất đẹp...]

Trợ lý Trương càng nhìn càng thấy có gì đó không ổn, anh nhướng mày, cảm thấy ông chủ tàn nhẫn và bất công của mình giống như bị ai đó đoạt xá vậy.

Còn thiếu gia Sầm Nguyễn thì phải làm sao bây giờ?! Bội tình bạc nghĩa sao!?

Vẻ mặt anh buồn bã, trong lòng tràn đầy phẫn nộ chính đáng: “Sếp, ngài nỡ làm vậy với thiếu gia Sầm Nguyễn à?”

Cho dù tất cả tin tức đã bị áp xuống, tại sao ngài vẫn tìm kiếm một người giống Sầm Nguyễn thiếu gia đến vậy? Đây là muốn làm gì?!??

Thứ bội tình bạc nghĩa!!

Tần Viễn Hành xoa xoa lông mày, "Tôi đã nói rồi, cậu ta là em trai của tôi, ngoại trừ cái đó không có quan hệ gì khác!!"

"Hơn trong tình huống như vậy, nó trừ bỏ nói thích còn có thế nói gì khác à? Làm sao một đứa trẻ có thể biết mình thích hay không thích cái gì?"

Trợ lý Trương nhớ lại cảnh tượng lúc đó, ý thức được lời nói của Tần Viễn Hành không phải không có lý.

Hơn nữa, Sầm Nguyễn thiếu gia xinh đẹp, giản dị, hình như thật sự không hiểu được loại phương diện tình cảm này...

Không biết vì sao, trong lòng trợ lí Trương có chút tiếc nuối.

Cực kì tiếc nuối!!

Như thể CP còn chưa kịp lên tàu mà tàu đã chìm.

Trợ lý Trương đọc lại tài liệu, càng xem càng cau mày.

Ở không phải là đang tìm người, rõ ràng sếp đang tìm vợ tương lai.

Rốt cuộc, anh không nhịn được, run run gửi tin nhắn WeChat hỏi: "Sếp... đây là tiêu chuẩn chọn bạn đời của ngài à?"

Tần Viễn Hành: "?"

Trợ lý Trương dùng một cách khác khéo léo, cẩn thận hỏi lại: "Hay là đây... người ngài muốn bao dưỡng?" Trong giới giải trí có rất nhiều người trẻ đẹp như vậy!!

Tần Viễn Hành: "...."

Tần Viễn Hành: "Tiền thưởng cuối năm của cậu không còn nữa."

Tần Viễn Hành nhéo nhéo lông mày, cảm thấy đầu đau nhức.

Lời nói của trợ lý Trương dường như khiến hắn nhớ đến ảo tưởng phi thực tế của mình, thiếu niên này chỉ là một nhân vật trong giấc mơ của hắn, làm sao hắn có thể nghiêm túc mà vẫn hy vọng tìm được người đó trong thực tế.

Bất cứ ai có đầu óc đều biết rằng điều này là hoàn toàn không thể.

Nếu đặt ở nửa năm trước, hắn sẽ không dám thừa nhận rằng trong tương lai sẽ xảy ra sự thay đổi như vậy.

Rõ ràng hắn nghĩ rằng sẽ không thể tìm thấy người đó, nhưng vẫn không rút lại mệnh lệnh.

Tần Viễn Hành không phải là thích thiếu niên kia, chỉ là giấc mơ quá buồn cười, hắn không tin mình sẽ mộng xuân. Mộng, và nó vẫn chỉ là một phần mười mùa xuân.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên W🅰️ttp🅰️d @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK