Ngải Phong bị đụng không nhẹ! Ở trên giường nữu lai nữu khứ[1], xem ra giống như rất khó chịu. Chu Cổ Lực ngồi vào bên người Ngải Phong, thấy Ngải Phong sắc mặt có chút khó coi liền hỏi:
“Lão đại, ngươi thế nào rồi, chỗ nào không thoải mái sao? Ta không thấy ngươi bị ngoại thương a!”
“Ca có thể là nội thương, chỗ nào cũng không thoải mái.” Ngải Phong sắc mặt có chút tái nhợt.
Chu Cổ Lực nghe xong cấp bách, một phát bắt được tay Ngải Phong: “Lão đại, ngươi không thể chết được a! Ngươi chết ta sẽ phải thủ tiết[2] đó.”
Ngải Phong sắc mặt càng tái nhợt: “Béo chết bầm, ngươi mau buông tay, tay ca sắp bị ngươi niết gãy rồi!”
Chu Cổ Lực: “Nga.” Vung tay ra.
Vu Dập ở ngoài cửa sổ là vẻ mặt phẫn nộ: “Ngươi thằng Béo chết tiệt, Phong đã như vậy, ngươi còn ăn đậu hủ của hắn, thủ tiết, thủ cái đầu ngươi, Phong là của ta. Muốn thủ cũng là ta thủ, mắc mớ gì tới ngươi hả!” [=.=||||]
“Phi phi phi, ta nói thủ tiết cái gì chứ? Bị Béo chết bầm này ảnh hưởng, ta mới không cần thủ tiết chứ? Ta phải đem Phong ăn xong lau sạch. Khiến hắn cả đời phụng bồi ta. Hắc hắc hắc ·· ” [( ̄□ ̄;)!!]
Ngải Phong bị Chu Cổ Lực làm khổ như vậy, bây giờ là càng khó chịu, không có chỗ nào không đau. Chu Cổ Lực nhìn Ngải Phong bộ dạng khó chịu như vậy, trong nội tâm càng khó chịu hơn. Đứng ở đó nghĩ cả buổi, mới nghĩ đến phải đi tìm đại phu, thằng này phản ứng thật đúng là không phải chậm bình thường mà!
“Lão đại, ta đi tìm đại phu cho ngươi, ngươi trước chịu đựng a! Trước khi ta trở lại nhất định không được chết à!”
“Cho ta xin, ca chỉ là hơi có chút nội thương, không phải bệnh nan y gì, có vẻ như còn không chết được!”
Ngải Phong mặt đầy hắc tuyến. Rất im lặng nhìn Chu Cổ Lực.
Chu Cổ Lực lần nữa cầm chặt tay Ngải Phong, vẻ mặt không muốn: “Cái kia, lão đại ngươi hảo hảo nằm, ta đi tìm đại phu đây.”
Ngải Phong: “Ừ, mau đi đi.”
Chu Cổ Lực: “Lão đại, ngươi nhất định phải hảo hảo nằm, không nên chạy loạn nga!” [Đao: cưng bớt lo… nó không chạy loạn, nó chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường… vận động kịch liệt thôi =.=]
Ngải Phong ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi: “Ca đã như vậy, còn có thể chạy loạn sao? Ngươi mau đi đi.”
Chu Cổ Lực: “Cái kia, lão đại, ta đi đây.”
Ngải Phong: “Ừ, đi nhanh về nhanh, ca chờ ngươi.”
Chu Cổ Lực: “Ta đây đi thiệt đó.” [(ノ`Д´)ノ彡┻━┻]
Hoàn toàn không có ý tứ muốn động, vẫn là ngồi ở bên giường nắm tay Ngải Phong, vẻ mặt hoa si nhìn Ngải Phong.
Ngải Phong nhìn Chu Cổ Lực lại nổi lên hoa si, hoàn toàn không có ý muốn đi, lập tức có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
“Ngươi đến cùng có đi hay không, ngươi còn không đi, ca sẽ nội thương thật đó. Còn là bị ngươi thằng này làm tức tới nội thương.”
Chu Cổ Lực vẻ mặt không muốn: “Nga, vậy được rồi, để lão đại không nội thương, ta thật sự, thật sự phải đi đây.”
Vẫn là không có ý tứ muốn ly khai.
Ngải Phong bó tay.
“Ngươi cái thằng này rốt cuộc có đi không hả! Còn không đi trời cũng muốn sáng à.”
“Ha ha, lão đại ngươi thực biết nói đùa, hiện tại mới chạng vạng tối nga! Cách trời sáng còn sớm nga!” Chu Cổ Lực phạm hoa si cười ngây ngô.
Ngải Phong hiện tại lòng muốn đập đầu vào tường đều đã có, cùng thằng này giao lưu sao lại khó như vậy chứ?
“Ngươi còn nói nhảm, ca sẽ chết cho ngươi xem.”
Sau đó nằm xuống kéo chăn qua, che lại chính mình, không để ý thằng nhị hoá này nữa, nếu không mình thật sự sẽ hộc máu.
Chu Cổ Lực gặp Ngải Phong hình như có chút tức giận: “Lão đại, ngươi đã nội thương, không thể tức giận, bằng không thì sẽ thổ huyết đấy.”
Ngải Phong che ở trong chăn tức giận mắt trợn trắng: “Thân, ngươi còn không đi, ca thật muốn hộc máu.” [gặp ta ta đã hộc từ đời tám quánh nào rồi!!!]
“Nga. Vậy được rồi, ta đi nha.” Nói xong quay người mở cửa đi đại phu rồi.
Cám ơn trời đất, thằng này rốt cục đi. Ngải Phong phi thường phiền muộn che ở trong chăn, bất đắc dĩ nghĩ. Nghe bên ngoài có động tĩnh. Nghĩ thầm. Chẳng lẽ thằng này lại trở lại hả! Vì vậy vén chăn lên. Ngải Phong nhìn thấy người tới thì ngây ngẩn cả người.
Tại sao là hắn, hắn như thế nào ở chỗ này, đến đây lúc nào, hắn hẳn là rất bận rộn chứ. Tới đây làm gì. Ngạch, bất quá thằng nhãi này thật đúng là đẹp mắt mà, cứ như vậy đứng ở đó cũng có mị lực, hảo thiểm nhãn[3] nga! Ai! Đáng tiếc luôn là một bộ mặt than.
Vu Dập thấy Ngải Phong lăng lăng nhìn hắn, trong nội tâm một trận nhộn nhạo. Hừ, mị lực của mình chính mình thế nhưng mà rất có lòng tin đấy, thế nào, bị ta mê hoặc chưa. Bất quá, ngươi cũng biểu hiện rụt rè chút đi, rõ ràng phạm hoa si như vậy, còn làm ra biểu tình khả ái thế kia, là đang câu dẫn ta sao?
“Nước dãi của ngươi đều chảy hết ra rồi.”
“Ách, nào có, ngươi dám gạt ta.” Phục hồi tinh thần lại, Ngải Phong sờ sờ khóe miệng.
Thấy Ngải Phong bị lừa, nội tâm Vu Dập một trận cười trộm. Trên mặt than hiện lên vẻ tươi cười.
Ngải Phong ngây ngẩn cả người, tim đập có chút gia tốc. Hắn đang cười, xem thật hảo, ngạch mình đây là thế nào, tim đập thật nhanh a, chẳng lẽ là thương thế nghiêm trọng. Vậy mình đỏ mặt cái quái gì, chẳng lẽ nội thương lan tràn đến trên mặt.
_____________________________
[1] nữu lai nữu khứ: uốn éo qua lại, vặn vẹo,… [tiểu gia rất thích cái hoạt động này của các bạn thụ nga~~~ câu nhân câu nhân]
[2] thủ tiết: ở goá
[3] thiểm nhãn: đề nghị giúp đỡ a~~~ 闪眼
Hết chương 17.