Từ sau thọ yến, toàn bộ thành Trường An đều biết Tứ Vương gia thích một cái tuyệt thế mỹ nam, còn trước mặt mọi người tuyên bố là người yêu của mình, chuyện này trở thành đề tài trò chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng thành Trường An. Kết quả dẫn đến sự tình càng nói càng thái quá, càng truyền càng không vào đề. Như cái gì mà Tứ Vương gia bị một cái mỹ nhân câu dẫn, mỹ nhân kia có thể là hồ ly tinh nha, Tứ Vương gia không để ý thân phận cứ dán dính theo, Tứ Vương gia ···· cái gì cũng nói được.
Sức mạnh của lời đồn thật đáng sợ! Cuối cùng truyền tới tai Hoàng Đế, long nhan đại nộ a! Tìm đến Vu Dập khiển trách một trận. Cuối cùng quyết định bắt Vu Dập cưới công chúa phiên quốc làm Vương phi, để trấn áp lời đồn. [phiên quốc: nước ngoài]
Vu Dập đương nhiên không đồng ý rồi, hắn chính là chỉ muốn cưới Ngải Phong thôi, thế nhưng mà Hoàng Đế lão tử nói: “Nếu như ngươi không đáp ứng, ta sẽ giết cái tên gọi Ngải Phong kia đấy.”
Vu Dập cùng Hoàng Đế tranh luận một hồi lâu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Vì an toàn của Ngải Phongđáp ứng lấy công chúa phiên quốc làm Vương phi. Hôn lễ một tháng sau cử hành.
Yến Vô Song từ sau thọ yến trở lại Hồi Mộng lâu thì thương tâm gần chết, tự giam mình trong phòng mấy ngày cũng không đi ra. Cuối cùng vẫn là Dạ Lam phá cửa mà vào. Nhìn thấy Yến Vô Song tiều tụy trong phòng, trái tim Dạ Lam tan nát. Ôm chặt lấy Yến Vô Song, nói ra ái mộ của mình đối với y, hướng y thổ lộ.
Yến Vô Song hiện tại đúng là tâm tình dưới vực thẳm, cần một người để dựa vào, cũng cần người an ủi, nhưng là đột nhiên tới tỏ tình, vẫn là khiến y có chút luống cuống, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, chỉ là trả lời hiện tại tâm tình của mình không cách nào suy nghĩ chuyện này được, xin lỗi. Dạ Lam cũng không ép Yến Vô Song, hắn biết rõ hiện tại Vô Song yếu ớt đến cỡ nào, liền khuyên bảo Yến Vô Song ly khai Hồi Mộng lâu, bản thân bồi y ra bên ngoài giải sầu. Yến Vô Song ban đầu không đồng ý, cuối cùng không dừng được thuyết phục của Dạ Lam nên đồng ý. Liền cùng Dạ Lam thu thập tốt đồ đạc ly khai thành Trường An.
Một tháng sau, hôm nay là ngày Vu Dập nghênh cưới công chúa phiên quốc, trong Vương phủ khắp nơi giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng.
Trong thư phòng, Âu Dương Diệu phẫn nộ chỉ vào Vu Dập nói: “Ngươi thật muốn lấy công chúa gì đó kia? Vậy Phong thì sao? Ngươi không phải thích hắn sao?” Vu Dập trầm mặt ngồi ở trên ghế dài sau bàn không có trả lời.”Ta thật vất vả quyết định buông tha cho Phong, muốn thành toàn các ngươi, vậy mà ngươi bây giờ lại muốn lấy công chúa gì đó kia.”
Âu Dương Diệu rất là phẫn nộ, đồng thời cũng không hiểu, Vu Dập tại sao phải làm như vậy, hắn không phải một người không có nguyên tắc, chẳng lẽ hắn có khổ tâm gì?
Ngày đó ở thọ yến sau khi mình nổi giận đùng đùng rời đi, liền trực tiếp trở về Tể Tướng phủ. Sau đó liền tìm cái lý do xin nghỉ ở nhà. Phiền muộn, thống khổ suy nghĩ một tháng, rốt cục quyết định vẫn là mình thối lui, mặc dù bản thân không cam lòng, nhưng mình hiểu rõ người Phong thích chính là Vu Dập, chỉ là chính bản thân hắn không chú ý tới mà thôi. [Anh Diệu thật khoan dung độ lượng! Hoá ra anh thật lòng với Phong như vậy, đến nỗi thống khổ như vậy! Ôi, *ngó dáo dác* khăn giấy đâu rồi?]
Sau khi nghĩ thông suốt liền đi tìm Vu Dập, muốn hóa giải hiềm khích trước kia, không nghĩ tới cư nhiên nghe được tin Vu Dập cùng với công chúa phiên quốc thành thân. Nhất thời trong cơn giận dữ, đi đến chất vấn Vu Dập vì sao?
Dạ Lam bồi Yến Vô Song du ngoạn bên ngoài cũng đã gần một tháng, Yến Vô Song tâm tình chuyển biến tốt đẹp liền muốn trở lại thăm một chút, ai ngờ vừa trở về chợt nghe Vu Dập muốn cùng với công chúa phiên quốc thành thân. Thập phần kinh ngạc, trong này đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thời gian mới một tháng, vì cái gì Vu Dập đã muốn cùng người khác thành thân, hắn không phải thích Ngải Phong sao? Vậy Ngải Phong đâu? Hắn ra sao rồi? Liền cùng Dạ Lam vội vội vàng vàng đến Hồng Hạc lâu tìm Ngải Phong. [trốn tránh ng ta mà còn ở nhà ng ta!! Em cũng bá đạo quá rồi!!!]
Một gian phòng ở hậu viện Hồng Hạc lâu.
“Lão đại, ngươi cũng đã suy nghĩ một tháng, ngươi còn không quyết định, băng sơn kiểm sẽ phải cùng người khác thành thân mất.” Chu Cổ Lực lo lắng nhìn Ngải Phong nằm ở trên giường ngẩn người, vốn hắn không muốn đem tin tức này nói cho Ngải Phong đâu, băng sơn kiểm nếu đã kết hôn, cũng sẽ không lại quấn quít lấy lão đại nữa, vậy mình có cơ hội rồi, thế nhưng mà nếu như sau này lão đại biết được, có thể tự trách mình hay không, có thể thống khổ cả đời hay không đây? Bối rối qua đi, vẫn là quyết định nói cho Ngải Phong tin tức Vu Dập cùng với người khác thành thân. Để cho Ngải Phong tự mình ra quyết định. [Oa, lại là 1 tiểu hài tử khoan dung!!!]
Sau thọ yến, Vu Dập đến tìm Ngải Phong mấy lần, nhưng Ngải Phong mỗi lần đều kiếm cớ tránh né hắn, hắn còn chưa biết đối mặt Vu Dập như thế nào, cũng không hiểu bản thân mình là thích hắn hay là không thích hắn. Vẫn một mực nằm dí trong phòng xoắn xuýt. Mãi đến khi vừa nghe được Chu Cổ Lực nói Vu Dập lập tức muốn thành thân, mới đột nhiên bừng tỉnh.
“Cái gì? Hắn muốn thành thân, gia hỏa đáng ghét, mới vừa cùng người khác nói ta là người yêu của ngươi, bây giờ liền thành thân với người khác, ngươi cho rằng ta là cái gì, tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, ngươi cái mặt than hoa tâm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Giận dữ từ trên giường bò dậy, nộ hoả trùng trùng mở cửa, chuẩn bị đi ra tìm Vu Dập tính sổ, vừa đi ra ngoài liền thấy Yến Vô Song cùng Dạ Lam chạy đến. [hoa tâm: nên dùng từ gì giải thích nhỉ??? Không giống đào hoa là không mời cũng tới, hoa tâm là tự đi tìm hoa a~~]
Sửng sốt một hồi, hỏi: “Các ngươi sao lại ở đây? Là tìm ta sao?”
Yến Vô Song vội vàng nói: “Dập, lập tức sẽ phải thành thân, giải thích không kịp, ngươi mau đi ngăn cản hắn, đi, mau lên, còn muộn thì không kịp nữa.” Cùng với Dạ Lam lôi kéo Ngải Phong đi tìm Vu Dập.
“Chờ chút, chờ chút.” Tránh thoát tay đang lôi kéo mình của Dạ Lam cùng Yến Vô Song, “Ta đang chuẩn bị đi thu thập cái tên xú mặt than bạc tình vong ân phụ nghĩa, bội bạc, hai mặt, chân trong chân ngoài, tâm địa gian xảo kia!”
Dạ Lam cùng Yến Vô Song cự hãn! Dập có như ngươi nói sao? Có hơi quá a!
Trong Vương phủ tân khách ngồi đầy, quan viên lớn nhỏ đến chúc mừng nối liền không dứt. Vu Dập mặc một thân hỉ bào đỏ rực, sắc mặt âm trầm ngồi trong đại sảnh, không để ý tới đám quan viên đến đây hướng hắn chúc mừng.
Âu Dương Diệu cũng là khuôn mặt bình tĩnh ngồi ở đối diện Vu Dập, phẫn nộ trừng hắn.
“Vương gia, công chúa đã đến.” Quản gia tiến đến bẩm báo.
“Ân.” Trầm mặt đi ra ngoài nghênh đón công chúa, Âu Dương Diệu cũng trầm mặt đi theo ra ngoài, không khí quỷ dị giữa bọn hắn, các vị quan viên ở đây đều cảm nhận được, bọn họ đều thức thời ở bên trong tránh xa bọn hắn một chút. Miễn cho bị dính tai họa. [sao ta thấy giống đám tang hơn đám cưới =.=!!]
Bên ngoài Vương phủ, nhân mã hộ tống công chúa phiên quốc sắp xếp thành đội ngũ thật dài, công chúa ngồi trong một cỗ xa liễn màu đỏ hoa lệ, Vu Dập trầm mặt đi qua, khi thò tay chuẩn bị nhấc màn xe lên.
Một cái mỹ nhân nộ hoả trùng trùng bắt lấy tay hắn đang muốn nhấc màn xe, phẫn nộ nhìn hắn nói: “Vu Dập, ngươi nếu dám lấy nàng, ca liền phế ngươi, còn phế nàng luôn. Nhà ngươi cư nhiên dám trêu đùa ca, ca tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng đó!”
Sau đó một bả tóm lấy vạt áo trước ngực Vu Dập, giận dữ hét: “Ngươi cái tên không có lương tâm, bạc tình, nhà ngươi còn chơi ăn gian! Ca hôm nay sẽ không bỏ qua ngươi đâu, nàng có xinh đẹp như ta không? Có khí chất như ta vậy sao? Nàng chẳng phải có thể sanh con sao, có gì đặc biệt hơn người, ca so với nàng mạnh hơn nhiều, ngươi muốn cưới nàng, ca nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Ngươi chỉ có thể lấy ta, bằng không thì ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Mọi người bị Ngải Phong như vậy làm cho sững sờ, sửng sờ không kịp phản ứng phải tới ngăn cản hắn, công chúa phiên quốc cũng là xem tới sững sờ sững sờ, này rốt cuộc là tình huống gì vậy?
Vu Dập bị Ngải Phong rống sững sờ một chút, rốt cục phản ứng kịp, một tay đem Ngải Phong kéo vào trong lòng, chặt chẽ ôm lấy. Trên mặt lộ ra tràn đầy tươi cười. Vu Dập cười, lúc này đây là vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, mặt băng sơn cũng hoàn toàn hòa tan, tràn ngập nhu tình cùng vui vẻ.
Ở bên tai Ngải Phong thầm thì: “Phong, ngươi rốt cục chịu thừa nhận thích ta rồi!” Ngải Phong nở nụ cười, gật gật đầu, thẹn thùng tựa vào trong ngực Vu Dập. [Ôi mai gót!!! ta cũng mún tựa hiu hiu!!]
Chu Cổ Lực vẻ mặt bi phẫn: “Lão đại vẫn là chọn hắn, ta chết cũng không cam tâm, ta kiếp sau nhất định phải làm một đầu heo chân chính, cho dù bị làm thịt cũng thống khoái. Ô ô…” che mặt chảy nước mắt ···· [này… cái logic gì vậy cưng?]
Âu Dương Diệu đi qua vỗ vỗ bả vai Chu Cổ Lực nói: “Ta cũng đồng cảm, đến, cho ngươi mượn bả vai dựa vào.”
Chu Cổ Lực rơi lệ đầy mặt nhìn thấy Âu Dương Diệu trước mặt, một giây sau —- “Mỹ nhân, ta gọi Chu Cổ Lực, có thể cùng ta hẹn hò không?” Vẻ mặt hoa si, trong mắt phấn hồng phao phao không ngừng. [ta xin rút lại cái câu khoan dung hồi nãy!! =.=!!]
Âu Dương Diệu một mặt hắc tuyến! Thằng này căn bản vốn cũng không phải là người bình thường! Ta sao lại ái tâm tràn lan muốn an ủi thằng này, ta hiện tại muốn quất chết thằng này có được hay không ta!
Dạ Lam cùng Yến Vô Song liếc nhìn nhau, đều hiểu ý nở nụ cười.
XÍUUU! —-
Vu Dập ôm Ngải Phong biến mất trong tầm mắt mọi người, chẳng biết đi đâu.
Ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó của mấy năm sau, trong một cái miếu đổ nát tại một cái địa phương nào đó, hai tên ăn mày bẩn hề hề ôm nhau cùng một chỗ, ngủ trên cỏ khô, trên mặt đều treo tươi cười thản nhiên.† HOÀN †