Chu Cổ Lực: “Lão đại ngươi yên tâm, chuyện này nhất định không kinh dị, có thể yên lòng, trong phạm vi tiếp nhận của lão đại.”
“Vậy sao? Vậy ngươi nói đi.” Chờ mong nhìn Chu Cổ Lực, chờ hắn nói tiếp.
Chu Cổ Lực hai tay xoa xoa góc áo, làm bộ dáng thẹn thùng, mặt tròn còn đỏ lên, ấp a ấp úng nói: “Cái đó, lão đại ta nói thiệt nhe.”
Thằng này làm gì vậy? Mặt đỏ rần, không phải là phát xuân chứ! Kéo chăn qua gắt gao che ở trước ngực, gật gật đầu: “Nói đi, ca có thể tiếp nhận.”
Chu Cổ Lực mặt càng đỏ hơn, lắp ba lắp bắp: “Cái đó, chính là cái đó…”
Ngải Phong nóng nảy: “Ngươi có nói mau không hả! Ca bị ngươi làm cho cũng sắp sốt ruột rồi.”
Chu Cổ Lực xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng đem lòng quyết định chắc chắn, hít sâu một hơi nói: “Ngày mai sinh nhật cha ta, ta muốn mời lão đại cùng đi.” Nói xong còn như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.
Ngải Phong trợn trắng mắt, té xuống giường khóe miệng co giật: “Ca thực thụ đả kích, chỉ việc này, ngươi còn nói quanh co cả buổi, thật phục ngươi.”
Chu Cổ Lực nghe Ngải Phong nói như vậy, lập tức cười hì hì nói: “Ha ha, nói như vậy lão đại ngươi là đồng ý?”
Ngải Phong trở mình tìm tư thế thoải nằm xong, nhìn Chu Cổ Lực vẻ mặt hưng phấn, nghĩ thầm, dù sao mình cũng không có việc gì, nằm lâu trong phòng cũng rất vô vị, tới nơi này đã lâu như vậy, còn chưa có xem qua sinh nhật người khác ni?
Nhà của Béo có tiền như vậy, sinh nhật có lẽ sẽ rất náo nhiệt a! Hắc hắc, đi góp vui cũng tốt, liền gật gật đầu: “Ân, ca đồng ý, bất quá nói trước, ca cũng không có tiền mua lễ vật đâu, ca là đi ăn chùa uống chùa đó.”
Nhìn xem lão đại tư thế ngủ trên giường mê người, trong mắt Chu Cổ Lực phấn hồng phao phao lại bắt đầu tràn lan ra, vẻ mặt hoa si nói: “Lão đại ngươi yên tâm, lễ vật ta đều bảo quản gia chuẩn bị xong rồi, ngay cả y phục lão đại ngươi ngày mai mặc cũng chuẩn bị xong hết nga! Nếu không phải sợ lão đại ngươi mắc cỡ, ta đã mang đến luôn rồi, hắc hắc, y phục kia chính là ta tự mình tuyển a! Lão đại mặc vào nhất định sẽ rất đẹp, rất đẹp đó.”
“Này! Chú ý nước miếng của ngươi, sắp nhỏ lên giường rồi, mau mau thu lại.”
Nguyên lai thằng này đã sớm tính toán tốt ta sẽ đi rồi, ngay cả đồ đạc này nọ đều chuẩn bị xong, vậy ngươi còn nhăn nhó cái gì. Liếc qua Chu Cổ Lực phạm hoa si, trong lòng tức tối nghĩ.
Chu Cổ Lực: “Nga!”
Sau đó dụng lực hút một cái, một đống nước miếng sắp cùng chăn trải giường tiếp xúc thân mật, hưu bị hấp trở về.
“Có hương vị của lão đại a! Thơm quá nga!” Nuốt nước miếng xuống, Chu Cổ Lực hoa si nói.
Ngải Phong đầy mặt hắc tuyến, kéo chăn qua đem mình che lại. Nếu để thằng này còn buồn nôn chút nữa, ta sẽ nhịn không được nôn mửa mất, vì lo cho canh gà mình vừa uống, vẫn là để hắn mau mau biến mất a! Liền tại trong chăn nói ra: “Ca mệt mỏi, muốn ngủ, ngươi cũng đi ngủ đi! Chúng ta ngày mai gặp. Ngủ ngon!”
Chu Cổ Lực ôm bát canh gà có loại cảm giác phiêu phiêu dục tiên, ngây ngốc cười nói: “Lão đại hẹn ta ngày mai gặp ư! Thật vui vẻ nga! Lão đại che ở trong chăn cũng thật gợi cảm nga! Hắc hắc… Ngày mai gặp, ngày mai gặp… Lão đại hẹn ta ngày mai gặp…” sau đó bay ra ngoài.
Cảm giác Chu Cổ Lực giống như đi rồi, từ trong chăn ló đầu ra, nhìn nhìn quanh phòng: “Hãn! Thằng này đi cư nhiên cũng không giúp ta đóng cửa.” (Không Thiệu: “Người ta là bay đi mà, hình như đóng cửa không được a!”)
Ngải Phong bất đắc dĩ vén chăn lên, đứng dậy xuống giường, chuẩn bị đi đóng cửa.
“Ngươi thật đúng là cởi mở đó! Buổi tối ngủ cũng không đóng cửa luôn.” Vu Dập mặt đen thùi đi tới.
Vu Dập ở Vương phủ xoắn xuýt thật lâu, ngay cả công vụ cũng không có biện pháp ổn định lại tâm thần mà xử lý, bóng dáng Ngải Phong cứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt, khiến hắn không cách nào bình tĩnh, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhịn không được đến tìm Ngải Phong.
Thế nhưng mà mới vừa vặn đi đến hậu viện, liền trông thấy mỗ Béo vẻ mặt hoa si từ trong phòng Ngải Phong bay ra. Trong nội tâm rất là khó chịu, mình không phải đã bảo Trương Thiên trông chừng một chút thằng béo này sao? Vì cái gì hắn còn từ phòng Phong đi ra, lão Trương Thiên này đi làm cái gì rồi hả? Nếu để ngươi biết rõ Trương Thiên đã bị mỗ Béo mua chuộc mất, phỏng chừng ngươi có thể sẽ tức tới nổ phổi đi à nha! [nguyên văn là ‘khí đích tạc phế’ khí là tức mà cũng liên quan tới phổi a~~]
Ngải Phong nhìn Vu Dập mặt đen lại tiến vào thì cả kinh, tên này sao lại tới, mặt còn đen thành như vậy, chẳng lẽ muốn trừng trị ta ư! Ta hình như không có chọc tới hắn a! Ngạch, lạnh quá a! Vì sao tên này đi đến đâu cũng mang theo một cỗ khí lạnh.
Đánh run cầm cập, trên mặt nỗ lực hé cười nói: “Vương gia, đã trễ thế này ngươi đến chỗ ta hình như không tốt lắm đâu? Lại nói cũng đã trễ như vậy, ngài còn chạy loạn khắp nơi, rất nguy hiểm đó, ngài vẫn là mau mau về nhà đi!”
Nghe Ngải Phong nói như vậy, Vu Dập nghĩ nghĩ, khóe miệng nhếch lên một vòng cong tà ác, quay người đóng cửa thật kỹ, chậm rãi đi đến trước mặt Ngải Phong, tay phải gạt lấy một lọn tóc trước ngực Ngải Phong khẽ vuốt ve, trên mặt mang một tia nghiền ngẫm: “Sao? Ngươi cứ như vậy muốn bổn vương đi, hay là nói, ngươi thẹn thùng, thật ra là rất nhớ bổn vương, muốn bổn vương yêu thương.” [hảo!!! Tiểu gia khoái!!! Thật là tình thú quá đi!!! Ý hý hý ^o^]
Ngải Phong ác hàn, vội vàng lui về sau một bước, rút về lọn tóc bị Vu Dập cầm chặt trong tay, tên này đêm nay lại phát điên gì vậy, so với Béo còn không bình thường hơn, đỉnh lấy hắc tuyến, cười khan nói: “Ha ha, Vương gia, ngài là chưa tỉnh ngủ ni? Có phải đang mộng du ni? Không sao, ta kêu người đưa ngài trở về được không.”
Vòng cong nơi khoé miệng Vu Dập càng tà ác hơn nữa, tiến về trước một bước, một tay tóm trụ eo nhỏ mềm mại của Ngải Phong, một tay nắm trụ cái cằm xinh xắn của Ngải Phong, ánh mắt mê ly nhìn Ngải Phong, dùng thanh âm phi thường từ tính nói: “Bổn vương, không có chưa tỉnh ngủ gì hết, cũng không phải đang mộng du, bổn vương tối nay là đặc biệt tới sủng hạnh ngươi đó.”
Nhìn Vu Dập trước mắt như vậy, Ngải Phong có phần kinh hoảng, liều mạng mà uốn éo thân thể, muốn giãy dụa thoát khỏi giam cầm của Vu Dập. Khuôn mặt cũng bởi vì bối rối mà có hơi đỏ lên. Thế nhưng, ôm ấp của Vu Dập cũng không phải dễ tránh thoát như vậy, Ngải Phong căn bản tránh thoát không được, ngược lại bị Vu Dập ôm càng chặt hơn, Ngải Phong có chút cấp bách, liền uy hiếp nói:
“Ngươi mau buông tay, bằng không thì ta phải gọi người đó. Nếu để cho người khác biết ngươi đường đường đương triều Tứ vương gia, nửa đêm chạy tới phòng hạ nhân đến phi lễ một cái hạ nhân. Truyền ra ngoài ngươi sẽ mất hết uy nghiêm, mất sạch thể diện, sau lưng còn bị người nói ba lần bốn lượt đó, vậy ngươi sẽ không còn mặt mũi đi ra ngoài nữa.”
Chân mày đẹp mắt của Vu Dập khẽ nhíu lại, nụ cười trên gương mặt tuấn tú biến mất, trong mắt hiện lên hàn quang, giơ tay ra, đem Ngải Phong ném tới trên giường, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có giỏi kêu thử tí xem, hậu quả nhất định sẽ làm cho ngươi thoả mãn đó.”
Hết chương 28.