Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, Thẩm Như Nguyệt có chút ngơ ngác, không phải tối qua nàng đang dùng bữa với a huynh ở vọng lâu sao? Sao sáng nay nàng lại nằm trên giường?
Nàng vỗ vỗ đầu, vừa thấy hơi nặng nề lại vừa cảm thấy nàng đã quên mất điều gì đó nhưng nàng nhớ không ra, chỉ nhớ được a huynh đã đáp ứng nàng là hắn không truy cứu chuyện của Lâm Vương phủ nữa.
“Quận chúa, người tỉnh rồi sao?” Tiểu Điệp bưng chậu rửa mặt đi vào, nhìn Thẩm Như Nguyệt thất thần ngồi trên giường, vừa vắt khô khăn mặt vừa nói: “Quận chúa, tối qua người say quá, nô tỳ đã dặn trù phòng nấu một ít canh giải rượu, lát nữa người có muốn dùng một ít không ạ?”
Thẩm Như Nguyệt ôm chân cuộn tròn ngẩn ngơ trên giường, trời ạ, thế mà nàng lại say rượu, trước kia nàng chưa bao giờ say, làm sao đêm qua lại uống đến không có chừng mực như vậy?
Tiểu Điệp tiến đến gần giường, cười nói: “Quận chúa, người không biết đâu, hôm qua người múa không ngừng, nếu không phải Hoàng Thượng ôm chặt người thì không biết người còn múa tới khi nào nữa đây?”
Thẩm Như Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt, chần chừ một hồi mới đáp: “Ta… Tại sao ta không nhớ gì cả?”
Tiểu Điệp trông Tiểu Quận chúa nhà mình không giống nói đùa lắm, nàng ấy có chút kinh ngạc hỏi: “Quận chúa, chuyện đêm qua… Người không nhớ chút nào sao ạ?”
Chủ tớ hai người tròn mắt nhìn nhau, đột nhiên Thẩm Như Nguyệt trùm chăn kín người, mất mặt quá!
Chẳng những thất lễ trước mặt a huynh, thậm chí bản thân nàng còn quên sạch không nhớ chút nào.
Nhìn thấy chủ tử nằm trong chăn, Tiểu Điệp cũng lộ ra vẻ khó xử rồi mở miệng an ủi: “Quận chúa, người đừng khó chịu nữa. Mặc dù nói là người không tuân thủ lễ nghi trước mặt Hoàng Thượng nhưng mà chuyện này cũng xảy ra từ nhỏ đến lớn, Hoàng Thượng cũng quen rồi.”
Thẩm Như Nguyệt buồn bực nằm trong chăn đạp loạn xạ mấy cái, thà đừng an ủi nàng còn hơn!
…
Thẩm Như Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm để Tiểu Điệp mặc y phục cho nàng, nàng tự nhủ: “Nếu không thì trước hết ta không gặp a huynh một thời gian đi! Tránh cho a huynh cười nhạo ta!”
“Nhưng hôm qua, Hoàng Thượng đã dặn nô tỳ là khi nào quận chúa tỉnh lại phải tìm người báo cho ngài một tiếng!” Tiểu Điệp chọn ra một cây trâm bằng ngọc Dương Chi đơn giản lại trong sáng búi tóc cho Thẩm Như Nguyệt.
“Làm sao bây giờ? A huynh nhất định sẽ trêu chọc ta một trận cho mà xem!” Thẩm Như Nguyệt xoay người, mày liễu tinh xảo nhíu chặt.
Một lúc sau, nàng bỗng cười thành tiếng: “Tiểu Điệp, ngươi đi an bài cho ta, nếu a huynh có hỏi thì báo rằng lâu rồi ta không đi thăm nghĩa mẫu nên ta muốn đến Quý phủ!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Câu Chuyện Đã Qua
2. Chẳng Nhận Ra Nàng
3. Anh Ấy Là Ma Cà Rồng
4. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
=====================================
…
Hôm nay Bùi Cảnh Hiên mang tâm trạng rối như tơ vò lên triều, hắn lo khi bé con tỉnh dậy và biết được chuyện xảy ra đêm ra thì nàng sẽ quậy cỡ nào!
Nhưng nghĩ lại cũng tốt, nhiều năm qua, hắn vẫn luôn không có cơ hội để bày tỏ tâm ý của hắn với Thẩm Nhu Nhu. Nếu việc đêm qua khiến nàng phát giác rằng hắn không muốn quan hệ của hắn và nàng chỉ là huynh muội…
Nghĩ đến đây, Bùi Cảnh Hiên cảm thấy thoải mái hơn, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt bị thay thế bởi ý cười nhẹ nhàng.
Tiểu Khánh Tử bên cạnh thấy Hoàng Đế hôm nay thật kỳ quái. Hoàng Thượng thường ngày rất quan tâm tới Tiểu Quận chúa, sáng nay cũng thế, Hoàng Thượng đã hỏi hắn ta rất nhiều lần rằng bên Ngọc Phù Điện có phái ai tới không.
Lần nào Tiểu Khánh Tử cũng hồi bẩm là chưa, thậm chí còn dỏ hỏi Hoàng Thượng có cần hắn ta đến Ngọc Phù Điện thông báo Hoàng Thượng có việc muốn tìm Tiểu Quận chúa không.
Kết quả là Hoàng Thượng trách cứ hắn ta lắm miệng, ngài nói muốn tìm tiểu quý nhân khi nào.
Tiểu Khánh Tử càng chìm trong hoang mang, quả là lòng vua khó dò!
Cho đến lúc người của Ngọc Phù Điện tiến đến bẩm báo, Tiểu Khánh Tử lại bày ra vẻ rất khó xử, ấp úng không dám mở miệng.
Bùi Cảnh Hiên nhìn dáng vẻ kia của Tiểu Khánh Tử, trong lòng còn cho rằng bé con đã bộc phát tính tình gì khiến hạ nhân không dám báo lại.
Hắn âm thầm cảm thấy buồn cười, tính tình của Thẩm Nhu Nhu hắn đã quá rõ ràng, cùng lắm nàng sẽ nước mắt lưng tròng ngồi thu mình trên giường bày tỏ nàng đang rất ấm ức, lời nói làm người ta thương tâm tuyệt đối là nói không nổi.
Hắn nào đoán được, điều Tiểu Khánh Tử nói cho hắn lại là bé con kia đã sửa soạn hành lý để rời cung đến Quý phủ.
Bùi Cảnh Hiên sửng sốt, nàng muốn trốn tránh hắn?
Hắn nhẹ nhàng đặt bút lông trong tay xuống, Tiểu Khánh Tử không dám thở mạnh. Điều Khánh công công cảm giác rõ nhất là nhiệt độ trong điện nháy mắt đã giảm xuống, sắc mặt Hoàng Thượng cũng tối sầm.
Thẩm Nhu Nhu, dù muội có chạy trốn đến đâu, muội cũng không thể rời khỏi ta.
Sau đó hắn bảo Tiểu Khánh Tử đến Quý phủ truyền lời, nói với bé con rằng nếu chơi đủ rồi, hắn đợi nàng trong cung.
Cơ bản là muốn Thẩm Như Nguyệt biết, cho dù nàng có trốn như thế nào đều phải đối mặt với quan hệ giữa hai người bọn họ.
Nhưng khi những lời này truyền đến tai Thẩm Như Nguyệt, nàng lại hiểu lầm rằng a huynh của nàng đang đợi trong cung để khiển trách nàng vì hành vi say xỉn tối qua. Điều này khiến nàng sợ hãi và lập tức quyết định ở lại Quý phủ thêm vài ngày nữa.
…
Lâm Vương phủ.
Mấy ngày này Lâm Vương phủ bị bầu không khí nặng nề bủa vây.
Từ khi Lê nhị thúc ở trên triều bị Hoàng Thượng trừng phạt nghiêm khắc, những ngày sau đó, mỗi ngày ông ta đều như ngồi trên đống lửa, tâm trạng luôn không thoải mái. Ông ta sợ ngày mai mở mắt là ngày đó bị Hoàng Thượng ra lệnh thanh trừng toàn Lâm vương phủ.
Dù Lê Thu cũng rất rối bời nhưng nàng ta lại là người bình tĩnh nhất trong phủ lúc này: “Nhị thúc, Tiểu Quận chúa đã đáp ứng sẽ cầu xin với Hoàng Thượng, như vậy thì Lâm vương phủ sẽ bình an vô sự. Huống hồ đã nhiều ngày trôi qua, Hoàng Thượng vẫn chưa truyền chỉ, chắc chắn sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
“Thu Nhi, lòng ta vẫn luôn bất an, Hoàng Thượng thật sự sẽ tha chết cho chúng ta sao?”
Mấy ngày nay, cũng vì việc này mà Lê Thu cứ mãi lo lắng. Gương mặt nhỏ nhắn gầy đi nhiều, quầng thâm mắt cũng khó mà che được. Nàng ta hiểu rằng nếu Thẩm Như Nguyệt đã đồng ý thì tất nhiên sẽ cầu tình với Hoàng Thượng.
Lòng vua khó dò, Trương Lỗi lại làm ra chuyện liên quan tới thanh danh của Tiểu Quận chúa, Hoàng Thượng có thực sự tha chết hay không, chính Lê Thu cũng không dám nói…
“Lão gia, lão gia, thiếp thật sự biết sai rồi, xin ngài tha cho thiếp! Lão gia!” Cửa thư phòng vang lên tiếng xin tha của nhị thẩm. Lê Thu thấy ngày thường nhị thẩm trông thì khéo léo thông minh, thực chất lại vụng về vô cùng. Lê nhị thúc và nàng ta đã đủ phiền, nhị thẩm tại thời điểm mấu chốt còn biết thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, Lê nhị thúc nghe được tiếng nhị thẩm khóc la, bụng đầy lửa giận không có chỗ phát lập tức bùng nổ. Lê nhị thúc đi ra khỏi thư phòng, chân đạp ngã nhị thẩm, tay chỉ vào mũi bà ấy rồi quát ầm lên: “Thê muội bên nhà mẹ đẻ của ngươi đã hại cái phủ này thành dạng gì ngươi còn không biết à? Đều tại ngươi ngày thường dung túng tên súc sinh kia! Ta đã soạn xong hưu thư, từ nay ta và ngươi hết duyên làm phu thê, ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc cút khỏi Lâm Vương phủ cho ta!”
Từ mấy ngày trước, Lê nhị thúc hỏi thăm được ít tung tích của đứa cháu súc sinh kia, nhưng khi biết Trương Lỗi bị chặt tay, khoét mắt rồi ném vào cung làm hoạn quan, ông ta sợ đến mức mềm nhũn người. Lúc này ông ta đã biết sự độc ác, tàn nhẫn của đương kim Thánh Thượng không chỉ là lời đồn, ông ta chỉ sợ mình sẽ trở thành Trương Lỗi thứ hai.