“A huynh, muội bị sao vậy?” Thẩm Như Nguyệt mở miệng, cổ họng cũng khàn khàn. Bùi Cảnh Hiên thấy nàng tỉnh, trái tim lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng buông xuống.
Cuối cùng tiểu tổ tông cũng tỉnh lại, đám cung nữ nối đuôi nhau đi vào, mỗi người bưng trên tay một thứ khác nhau. Tiểu Điệp bưng một ly nước nhân sâm, Bùi Cảnh Hiên cẩn thận đút cho nàng từng chút một, cuối cùng Thẩm Như Nguyệt mới hồi phục tinh thần lại và nhìn về phía hắn. Nàng bỗng kéo chiếc chăn lên che người lại, chỉ chừa lại một đôi mắt long lanh như nước nhìn Bùi Cảnh Hiên, tủi thân nói: “A huynh, muội không dám xuất cung nữa đâu!”
Bùi Cảnh Hiên đưa tay khẽ xoa đầu nàng, nói: “Nhu Nhu đừng sợ, đám thích khách đêm qua đã đền tội rồi.”
“Thật sao? A huynh!” Thẩm Như Nguyệt nghe Bùi Cảnh Hiên nói nhưng dường như vẫn chưa tin. Bùi Cảnh Hiên biết chuyện đêm qua đã thực sự khiến tiểu cô nương sợ hãi, hắn lập tức dời chủ đề: “Nhu Nhu, quà vặt mà trước kia Vương Phi gửi đến từ Giang Nam cho muội, trẫm nghe nói đã đến kinh thành rồi…”
“Mẫu thân phái người gửi đồ cho muội sao?” Đôi mắt Thẩm Như Nguyệt lộ rõ sự mừng rỡ, từ sau khi phụ thân và mẫu thân rời khỏi kinh thành vào năm năm trước, bọn họ rất hiếm khi gặp nhau, thế nhưng mẫu thân vẫn luôn gửi thư cho nàng. Năm đó nàng không rời kinh thành với bọn họ còn có một nguyên nhân rất lớn chính là nàng biết sức khỏe mẫu thân không tốt, không muốn mẫu thân phải tốn sức chăm sóc mình.
Quả nhiên ở lại kinh thành là quyết định đúng đắn. Sau khi mẫu thân chuyển đến Giang Nam, dưới sự dốc lòng chăm sóc của phụ thân thì cơ thể mẫu thân mỗi năm một tốt hơn, Thẩm Như Nguyệt nghĩ đến đây, trong lòng cũng vô cùng mừng rỡ.
“Trước khi ăn những món đó thì ăn hết bát cháo này đi đã.” Bùi Cảnh Hiên tự mình nhận lấy bát cháo thơm phức mà cung nhân đưa tới. Một bát cháo nóng hổi thoạt nhìn cực kỳ thanh đạm nhưng lại do Ngự Thiện phòng bỏ công sức nấu riêng cho Tiểu Quận chúa, được chế biến từ phần thịt trên ngực kim thiền thoát xác lúc nửa đêm. Luvevaland chấm co. Nhìn qua thì tưởng đây chỉ là một bát cháo thơm phức bình thường nhưng thực tế lại rất thích hợp với cơ thể vừa bị ốm của Tiểu Quận chúa, dễ nuốt còn đầy đủ chất.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Thẩm Như Nguyệt ăn từng ngụm cháo thơm phức mà Bùi Cảnh Hiên đút. Trong thiên hạ, người có thể khiến Bùi Cảnh Hiên hạ mình cẩn thận dỗ dành cũng chỉ có vị tiểu quý nhân trước mặt này thôi.
Đối với Thẩm Như Nguyệt thì việc này đã thành thói quen từ lâu, thậm chí nàng còn hơi nhíu mày lại rồi nói: “A huynh, nóng quá!” Nom thật đúng là bị Bùi Cảnh Hiên chiều hư, ai dám nói câu không phải thì người đó chắc chắn chán sống rồi.
“Hoàng Thượng, Quận chúa, Lê Đại cô nương cầu kiến!” Tiểu Điệp đi tới khẽ bẩm báo.
Bùi Cảnh Hiên cũng không quay đầu lại, mở miệng nói: “Để nàng ta vào đi!” Sau đó dịu dàng nói với Thẩm Như Nguyệt: “Nàng ta tới đúng lúc lắm, buổi chiều a huynh còn có việc, để nàng ta ở đây trông muội đi, đợi bữa tối a huynh lại tới!”
Lê Đại cô nương tên là Lê Thu, là Đại cô nương của Lâm Vương phủ, đích tôn nữ của Lâm Lão Hầu gia.
Những thân phận này cũng không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là hình như Lê Đại cô nương là người được chọn cho vị trí Hoàng Hậu mà Hoàng Thượng nhìn trúng. Trong triều đang đồn rằng, đến nay Hoàng Thượng vẫn chưa lập hậu chính là vì đang đợi Đại cô nương của Lâm Vương phủ cập kê. Vì lẽ đó mà trong giới những tiểu thư quyền quý của Nguyên Quốc, không ai dám đắc tội Lê Thu.
“A huynh…” Tiểu Quận chúa kéo lấy ống tay áo Bùi Cảnh Hiên, dù không hề muốn nhưng nàng cũng hiểu rằng Bùi Cảnh Hiên có thể ở đây với nàng chắc chắn đã phải gạt lại rất nhiều tấu chương. Nàng lớn lên trong cung, sao lại không biết bình thường Hoàng Thượng a huynh của nàng bận rộn cỡ nào chứ.
Khi còn bé, nàng thường xem tấu chương với hắn trong Ngự Thư phòng, cuối cùng khi nàng tỉnh lại sau một giấc ngủ trên giườn thì a huynh của nàng vẫn đang ngồi trên bàn, không hề nghỉ ngơi.
“Nhu Nhu ngoan, tối nay a huynh qua đây dùng bữa với muội, được không?” Bùi Cảnh Hiên cầm khăn cẩn thận lau đồ ăn dính mép Thẩm Như Nguyệt.
Mà lúc Lê Thu tiến vào lập tức thấy cảnh tượng như vậy, hơi thở nàng ta bỗng khựng lại. Luvevaland chấm co. Hoàng Thượng ngày thường quả quyết sát phạt vậy mà lại đang cẩn thận lau cái miệng nhỏ của tiểu mỹ nhân trên giường, dường như việc nàng ta xuất hiện đã phá vỡ sự yên tĩnh này…
Khựng lại chốc lát, Lê Thu vẫn cẩn thận đi tới trước mặt Bùi Cảnh Hiên rồi hành lễ: “Hoàng Thượng vạn phúc kim an!” Nữ tử đứng trước mặt Bùi Cảnh Hiên và Thẩm Như Nguyệt có vòng eo như lụa, răng trắng như ngọc, đầu tết búi tóc Phi Vân đang thịnh hành nhất của các quý nữ trong kinh, thân mặc váy màu hồng nhạt, khí chất tuyệt hảo của đại gia khuê tú.
“Đứng lên đi!” Bùi Cảnh Hiên nhìn Lê Thu trước mặt, không có bất kỳ dao động nào mà chỉ nhàn nhạt đáp lại, sau đó đứng lên nói với Thẩm Như Nguyệt: “Nhu Nhu, muội ngoan nhé, biết chưa?”
“Biết rồi, a huynh!” Thẩm Như Nguyệt rũ mắt xuống, khẽ đáp.
Bùi Cảnh Hiên rời đi, trong mắt Lê Thu hiện lên vẻ thất vọng rõ ràng, hôm nay nàng ta đã dốc lòng trang điểm nhưng Hoàng Thượng lại chưa từng liếc qua. Trong lòng nàng ta cực kỳ khó chịu, thế nhưng nàng ta đã học lễ nghi cung đình từ nhỏ, đã phải tập với việc không lộ vui buồn.
Lê Thu che giấu tâm trạng của bản thân rất tốt, thoáng cái nàng ta đã lo lắng bước phía Tiểu Quận chúa: “Quận chúa, hôm qua nghe được chuyện muội và Hoàng Thượng bị ám sát làm ta sợ đến mức cả đêm ngủ không ngon, hôm nay lập tức vội vã tiến cung thăm muội.”
Thẩm Như Nguyệt giương mắt nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, hoàn toàn không giống cả đêm mất ngủ như nàng ta nói. Nàng không thích Lê Thu, cảm giác Lê Thu là người mà nàng nhìn không thấu, nhưng thế thì sao chứ? Luvevaland chấm co. Nàng lớn lên trong cung cũng nghe qua bao nhiêu tin đồn, nói Lê Đại cô nương của Lâm Vương phủ là người được chọn cho vị trí Hoàng Hậu tương lai, đó chính là Hoàng tẩu tương lai của nàng. Dù Thẩm Như Nguyệt có không thích nàng ta thì cũng phải nhìn mặt mũi của Hoàng Thượng a huynh, hòa hợp với nàng ta.
Lê Thu dường như đã quen với tính tình của Thẩm Như Nguyệt từ lâu, trong cung này ngoại trừ nàng ta thì ai có thể bắt chuyện với Tiểu Quận chúa được sủng ái này chứ?
Mặc dù Tiểu Quận chúa cực kỳ ngọt ngào dịu dàng trước mặt Hoàng Thượng nhưng khi đối đãi với người ngoài lại cực kỳ lạnh nhạt. Trong cung từng tổ chức biết bao nhiêu cung yến, các quý phu nhân và tiểu thư đều muốn lấy lòng tiểu quý nhân này nhưng không một ai có thể lọt vào mắt Tiểu Quận chúa, cho dù là ai thì nàng cũng giữ thái độ không mặn không nhạt, không đắc tội người khác nhưng khiến họ biết khó mà lui.
Ngoại trừ Lê Thu.
Nhưng Lê Thu cũng hiểu, thực ra Tiểu Quận chúa với nàng ta cũng không thân như tỷ muội giống với lời người ngoài nói, nhiều năm qua quan hệ của các nàng vẫn luôn bình thản như nước.
Những lời nhận xét dành cho Đại cô nương Lê phủ lại hoàn toàn khác với Tiểu Quận chúa trong cung. Luvevaland chấm co. Khi nhắc tới Tiểu Quận chúa thì tất cả mọi người đều nghĩ đó chính là một bảo bối quý giá không thể chạm vào không thể bị sứt mẻ.
Song nhắc tới Lê Thu thì ai cũng biết nàng ta là nữ tử tài ba nổi tiếng trong kinh đô, từ nhỏ thi thư lễ nghi không gì không biết, mỗi cử chỉ đều toát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng giống như một nữ tử không nhiễm bụi trần vậy.
Hơn nữa cứ vào ngày mồng một và mười lăm hàng tháng Lê Đại cô nương lại tới trước chùa miếu làm từ thiện, phân phát bánh bao và cháo loãng cho bách tính nghèo khó, vì vậy Lê Thu trong miệng của bách tính chính là một nữ Bồ Tát hiền hậu.