Người hầu đứng trông cửa kia là người tinh mắt, thấy Thẩm Như Nguyệt đến thì vội vàng tiến lên chào hỏi: “Tiểu Quận chúa!”
Thẩm Như Nguyệt dừng bước lại, biết mình không nên tiếp tục đi lên, liền nói với hắn: “Nói với công tử của các ngươi, ta sẽ đợi ở thuỷ tạ bên kia, nếu hắn thật sự không xuống giường nổi thì thôi vậy!”
Nói xong nàng lập tức quay bước rời đi, Tiểu Điệp đi theo sau nàng thấy tên người hầu kia vừa chạy vừa bò vào trong sân thì cười đến mức không đứng thẳng nổi: “Quận chúa, người đoán xem Quý công tử có xuống giường được không?”
Thẩm Như Nguyệt chép miệng, cười khanh khách nhìn cảnh xuân trong sân, không nói gì. Khi nghe thấy tiếng hét vô cùng mạnh mẽ từ trong phòng thì Thẩm Như Nguyệt đã biết Quý Bách Hoài vốn không hề nghiêm trọng như vậy, cái gọi là không xuống giường nổi cũng chỉ là diễn cho nghĩa mẫu xem mà thôi.
Thẩm Như Nguyệt bỗng nhớ đến Bùi Cảnh Hiên, không biết mấy ngày nữa về cung, a huynh sẽ răn dạy nàng như nào nữa đây?
“Công tử, công tử mau mặc y phục vào đi!” Người hầu kia vọt vào phòng Quý Bách Hoài thấy hắn ta đang nằm trên giường, trước mặt bày rất nhiều hoa quả tươi ngon, sắc mặt hồng hào. Hắn ta ngắt một quả nho xuống ném vào miệng rồi nhai mấy miếng lại nhổ vỏ ra, sau đó mở miệng kêu lên: “Mẫu thân, con đau chết mất!”
“Không phải, công tử, vị kia đến rồi!” Người hầu nhìn dáng vẻ thảnh thơi của Quý Bách Hoài thì sốt ruột.
“Ai đến? Ai cũng không thể thay đổi sự thật hiện giờ ta đang bị thương nặng!” Gương mặt anh tuấn của Quý Bách Hoài đầy vẻ khinh thường, lại nghe thấy người hầu nói lớn: “Quận chúa đến! Tiểu Quận chúa đến Quý phủ đồi!”
Chỉ thấy Quý Bách Hoài khựng lại một lát, sau đó bật dậy khỏi giường, hắn ta mặc một chiếc áo trắng như tuyết, hỏi lại liên tục: “Ngươi nói ai đến cơ? Nguyệt Nguyệt đến á?”
“Đúng thế! Công tử, Tiểu Quận chúa nói chờ người ở đình thuỷ tạ đó!” Người hầu cười nói.
Bỗng tay chân Quý Bách Hoài luống cuống hết cả lên, hắn ta nhảy xuống giường, hấp tấp đeo giày vào chân, tên người hầu đã chuẩn bị áo khoác ngoài cho hắn ta xong, Quý Bách Hoài vội vàng tròng vào người, vừa chạy vừa cài áo lại…
“Công tử, công tử, người đi chậm thôi!” Người hầu chạy theo phía sau, chủ tớ hai người vội vàng đến gần ao có nhà thuỷ tạ của Quý phủ, đột nhiên Quý Bách Hoài dừng bước làm tên người hầu phía sau không kịp dừng lại, lao thẳng vào lưng hắn ta.
Quý Bách Hoài quay lại gõ đầu người hầu, trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Nói nhỏ thôi!”
Tên người hầu ấm ức xoa trán, nói: “Rõ ràng là công tử vội vàng chạy đi, bây giờ lại đột ngột dừng lại, sao lại trách nô tài chứ?”
“Đỡ ta!”
“Gì ạ?”
“Mau đỡ ta!” Bỗng Quý Bách Hoài thay đổi sắc mặt, vẻ hoạt bát vừa rồi đột ngột biến thành gương mặt đau khổ, một tay hắn ta đỡ eo, miệng cũng la to lên: “Ối ối, chậm thôi, chậm thôi, đau quá!” Sau đó khập khiễng đi về phía Thẩm Như Nguyệt.
Thẩm Như Nguyệt đang ngồi trên ghế đá, bàn đá trước mặt nàng bày đủ loại bánh ngọt mà Từ Tú Châu chuẩn bị cho nàng, Tiểu Điệp đang châm trà cho nàng, đúng lúc này hai người nghe được tiếng rên rỉ của Quý Bách Hoài.
Tiểu Điệp ngẩng đầu lên xem liền nhìn thấy dáng vẻ của Quý Bách Hoài, nàng ta cúi đầu xuống cười trộm nói: “Quận chúa, Quý công tử tới rồi!”
Thẩm Như Nguyệt quay đầu lại, Quý Bách Hoài liền thấy Thẩm Như Nguyệt nhìn hắn ta với ánh mắt sạch sẽ không nhiễm bụi trần nào. Mùa hè vốn cực kì oi bức, nhưng lúc này Quý Bách Hoài chỉ cảm thấy mình giống như được một làn gió nhẹ thổi qua vậy.
Thẩm Như Nguyệt không cần làm gì cả, chỉ cần nàng yên lặng ngồi đó cũng đủ đẹp đẽ chói mắt rồi.
“Tiểu mập mạp, nếu ngươi còn giả vờ nữa thì ta sẽ không để ý đến ngươi đâu!” Thẩm Như Nguyệt nhìn bộ dạng của Quý Bách Hoài thì không khỏi cầm khăn tay lên che miệng mà nói. Hai người họ lớn lên cùng nhau từ bé, nàng hiểu rõ Quý Bách Hoài có tính nết thế nào.
Quý Bách Hoài nghe thấy giọng nói của Thẩm Như Nguyệt mới hoàn hồn lại, hắn ta biết mình không thể lừa được nàng, bỗng hắn ta đứng thẳng lên, đẩy người hầu bên cạnh ra rồi chạy chạm đến ngồi xuống ghế đá đối diện Thẩm Như Nguyệt.
Đôi mắt sáng ngời có hồn nhìn chằm chằm người trước mặt, hắn ta cười để lộ hàm răng trắng tinh, hỏi nàng: “Nguyệt Nguyệt, sao đột nhiên muội lại quay về? Vậy mà cũng không nói với ta một tiếng, để ta đến cửa cung đón muội!”
Đương nhiên Thẩm Như Nguyệt sẽ không nói với hắn ta rằng nàng về Quý Phủ là để tránh Bùi Cảnh Hiên, nàng cười đáp: “Ta thấy đã lâu không về thăm nghĩa mẫu nghĩa phụ nên muốn về thăm.”
“Nguyệt Nguyệt, ta nói với muội này, muội phải giúp ta nói chuyện với Quý Tử Dương, dù sao ta cũng là nhi tử ruột thịt của ông ấy, lần nào cũng dùng gia pháp với ta, muội đừng thấy hiện giờ ta không làm sao nhé! Muội cũng biết ông ấy chưa từng nương tay với ta mà, đánh ta đau lắm!” Quý Bách Hoài xoa cánh tay mình, hắn ta không phải không bị thương thật, người phụ thân kia của hắn đánh thật đấy, chỉ là mấy phát gậy cuối cùng ông ấy mới nhẹ tay thôi.
Nhưng ở trước mặt Thẩm Như Nguyệt, hắn ta muốn giả vờ cũng khó, cho nên hắn ta không nói trên người mình chồng chất vết thương.
Thẩm Như Nguyệt nhấp một ngụm trà, dịu dàng nói: “Tiểu mập mạp, huynh còn dám nói nữa! Nghĩa phụ đánh huynh vì huynh làm sai trước, thế mà huynh lại giả vờ bị thương nặng, huynh có biết nghĩa mẫu giận nghĩa phụ thế nào không?”
“Ta muốn để mẫu thân trị Quý Tử Dương đấy, cả thiên hạ này cũng chỉ có mẫu thân ta mới trị được ông ấy! Không nhắc đến ông ấy nữa! Nguyệt Nguyệt!” Đột nhiên Quý Bách Hoài chống hai tay lên bàn đá, cả người dựa về phía Thẩm Như Nguyệt, nịnh nọt nói: “Nguyệt Nguyệt, nếu muội về rồi thì ở lại đây mấy ngày đi! Trong cung nhám chán lắm! Không có ai chơi với muội đâu! Muội về Quý phủ ở, ta sẽ đưa muội đi dạo chơi khắp nơi! Chỉ mấy ngày nữa thì Tân Trạng nguyên năm nay sẽ vào đến kinh thành, đến lúc đó nhất định sẽ rất đông vui!”
“Quý công tử! Người tha cho Quận chúa nhà nô tỳ đi! Thời gian này Quận chúa vẫn chưa nghỉ ngơi đủ vì chuyện gặp nạn lần trước đâu!” Tiểu Điệp đứng bên vừa rót trà cho hai người, vừa khuyên bảo.
“Đi đi, đi ra chỗ khác! Ta đang nói chuyện với Nguyệt Nguyệt, nha đầu Tiểu Điệp này lúc nào cũng gây rối, hôm nào đấy ta sẽ bảo Quận chúa nhà ngươi tìm người nào đấy gả ngươi đi!” Quý Bách Hoài ngồi lại chỗ cũ, cãi lại.
Tiểu Điệp tức đến mức dậm chân, đứng sau Thẩm Như Nguyệt, cầu xin: “Quận chúa…”
“Huynh đừng trêu Tiểu Điệp nữa! Huynh nói đến Tân Trạng nguyên đỗ Tam nguyên kia sao?” Bỗng nhiên Thẩm Như Nguyệt có hứng thú, nàng đã nghe thấy khắp nơi trong cung bàn tán về Tân Trạng nguyên năm nay rất nhiều lần, ngay cả a huynh cũng từng khen ngợi hắn ta ở trước mặt nàng, rằng Trạng nguyên này có tài viết văn thơ rất hay, chữ viết tay của hắn ta cũng nổi bật giữa vô vàn thí sinh, quan trọng nhất là hắn mới qua tuổi mười bảy.
Thẩm Như Nguyệt cũng cảm thấy mới lạ, nàng cũng muốn nhìn thấy thiếu niên tài năng như vậy.
Quý Bách Hoài và Thẩm Như Nguyệt hẹn nhau mấy ngày nữa sẽ đến trà lâu xa hoa nhất kinh thành để nhìn mặt vị Trạng nguyên kia.
Hai người trò chuyện một hồi lâu, có tỳ nữ đến đây nói: “Quận chúa, công tử, phu nhân mời hai vị đến dùng bữa tối.”
Quý Bách Hoài nghe vậy thì định dắt tay Thẩm Như Nguyệt đi, nhưng nàng lại cười kéo tay Tiểu Điệp ra khỏi nhà thuỷ tạ.
Quý Bách Hoài nhìn tay mình, đôi mắt hắn ta toát lên sự thất vọng mà không ai nhìn thấy, hắn ta từ từ thu tay về, thở dài, sau đó lại nở nụ cười: “Nguyệt Nguyệt, muội đợi ta với!”