Những lời người đàn bà kia nói đã đưa Lý Bảo vào hai trạng thái khác nhau. Kinh ngạc, vui mừng nhưng cũng có sợ hãi. Làm sao mà không sợ. Thì ra thành Tiếu Biệt không chỉ có nàng ta sống sót. Còn nhiều người khác nữa. Xà yêu không hề hại họ.Họ...
Tương Liên của hắn có thể cũng không chết. Nàng không chết, có thể cũng....
Có thể cũng....
Lý Bảo nhắm ghiền mắt lại. Không thể như vậy được. Tương Liên chẳng phải là dạng người dễ dàng quên. Nhưng bẵng đi bao nhiêu thời gian sao nàng không trở về tìm hắn? Nàng đã hứa với hắn là...
Đã hứa....
Lý Bảo sực nhớ ra sự thật. Hắn không còn là Lý Bảo nữa. Hắn đang trong lốt Phạm Thiếu Khanh. Phạm đại công tử. Vì bảo vệ bí mật này mà bao nhiêu người đã chết. Nay hắn lại muốn gặp lại một nữ nhân bằng lớp vỏ này sao?
-Đại nhân...Xin ngài...Xin ngài....
Dân không dám nhìn thẳng vào quan. Sau hương án nghi ngút hương khói, Lý Bảo vẫn trầm ngâm.
Cuối cùng hắn nhẹ nhàng:
-Ta hiểu ý nàng. Hiện nay đã có nhiều người đến chân Tuyệt địa để tìm Xà yêu. Đợi sau khi hoàng thượng trở về, ta nhất định đem chuyện của các ngươi nói lại, cầu xin thánh thượng tìm ra kẻ đã triệt cả thành....
Quân đưa người đàn bà vào dịch quán. Đằng sau là ánh mắt sáng rực của Lý Bảo chiếu theo. Tay hắn âm thầm ra hiệu cho binh lính trong dinh. Là một lưỡi đao chém thẳng. Nhất định không thể để họ sống trên đời này. Tay đã nhúng chà, đâm lao thì phải theo lao.
Cũng trong lúc đó, bên ngoài lại có người thông tri (truyền tin, thông báo á) đi vào. Thừa tướng sẽ mang quân đi tiếp ứng cho thánh thượng, cử Lý Bảo đi theo.
Tương Liên....Tương Liên....Nếu nàng còn sống, ta nhất định tìm cho được nàng.
Rồi sao đó? Tương Liên có thể là người duy nhất còn sót lại biết rõ về thân phận Lý Bảo. Hắn không phải Phạm Thiếu Khanh. Bản thân nàng chính trực, nếu biết thành Tiếu Biệt bị diệt trong tay hắn, Tương Liên sẽ nghĩ thế nào, làm thế nào đây?
Cũng trong lúc ấy, Đoạn Vũ đang bị khống chế bởi lưới Hoàng xà do các trưởng lão giăng ra nhằm ngăn chặn hắn rời khỏi Xà tộc. Lòng hắn cũng như lửa đốt. Tiểu Thanh của hắn....Nàng vốn không có nhiều pháp thuật, đám nhân loại đó sẽ làm gì, đối xử thế nào với một yêu xà trong mắt họ, dù nàng chưa hề hại một ai.
-Các trưởng lão...
-Vương quân...Ngài...
-Còn biết gọi ta là Vương quân sao?
Một ánh sáng rực rỡ toát ra từ người Đoạn Vũ....Các trưởng lão đang giữ lưới Hoàng xà cũng bỗng nhiên thấy tay đau rát. Một nguồn nhiệt nóng tỏa ra phía cánh tay họ, lan tỏa khắp toàn thân:
-Xà hỏa....Vương quân...Đừng...
Xà hỏa được đốt lên bằng chân khí tu tiên của Xà vương. Ngọn Xà hỏa của Đoạn Vũ rất hung hãn nhưng không thể tồn tại lâu năng lực do hắn tu luyện chưa nhiều....Một khi Xà vương sử dụng đến Xà hỏa, hơn nữa hôm nay lại dùng đối phó với thuộc hạ của mình chứng tỏ hắn đã hạ quyết tâm. Hôm nay không phải chỉ là lưới Hoàng xà mà bất kỳ ai ngăn hắn lại, Đoạn Vũ sẽ không ngần ngại làm hắn cháy thành tro.
-Hừm....
Đoạn Vũ biến mất. Xà đại trưởng lão ngăn lại khi các trưởng lão khác định đuổi theo.
-Đến báo cho Xà mẫu. Vương quân đã dùng đến tiên khí để đốt lên Xà hỏa. Công lực của ngài bị ảnh hưởng lớn, nếu gặp kẻ địch e là sẽ nguy hiểm đến thân ngài.
Trong đầu Đoạn Vũ không còn nhớ đến đâu là ngôi Xà quân, đâu là Xà hỏa, đâu là sinh mạng. Hắn chỉ đang tập trung hết sức để tìm một sợi dây sinh mạng bé nhỏ. Nàng không có công lực, không biết pháp thuật, trước bọn người lăm le lập công diệt yêu trừ ma làm phúc cho dân chúng, Tiểu Thanh nàng liệu có chịu đựng nổi không?