Bên ngoài trời lại đang đổ tuyết nhưng nàng lại cảm thấy rất dễ chịu. Một cảm giác ấm áp bao bọc lấy Tương Liên. Trong cơn mơ nàng không còn thấy sợ nữa. Bù cho mấy ngày đẫm đầy nước mắt và cả một buổi tối run rẩy chờ đợi cái chết đến với mình.
Những ký ức mờ mịt...
-Lão gia, nô tỳ van xin lão gia...Nô tỳ...
Ai mà không sợ chết? Tương Liên cũng vậy. Nàng không muốn chết. Lời hẹn ước cùng Bảo ca hôm đó nơi đầu thành Tiếu Biệt. Tương Liên chết, Bảo ca sẽ thế nào đây?
-Ta cũng không muốn ép ngươi chết...Nếu ngươi không đồng ý thì mau về nhà bảo cha mẹ ngươi trả dứt món nợ cũ cho ta.
Cha mẹ Tương Liên đều đã chết. Mảnh đất nhỏ nơi nhà của họ cũng đã thuộc về lão gia, Tương Liên vào phủ hầu hạ từ năm 11 tuổi. 5 năm làm nha hoàn, chịu bao vất vả nhưng món nợ thì càng ngày càng được nhân lên. Cũng tại năm 14 tuổi, Tương Liên vô ý làm vỡ bình hoa cổ nghe nói có giá trị liên thành, suýt chút đã bị lão gia và phu nhân bán đi trừ nợ. May là có Tam tiểu thư thấy nàng có tài bới tóc khéo léo nên xin cha mẹ cho giữ lại, Tương Liên mới được an toàn.
-Tam tiểu thư có ơn với ngươi, không lẽ ngươi...
Tương Liên lắc đầu mà nước mắt đẫm đầy trên má. Ơn thì đương nhiên có. Bắt nàng làm trâu làm ngựa cả đời hầu hạ cũng được....Nhưng mạng sống thì khác. Tương Liên cũng chỉ là một con người, muốn được sống vẫn là ham muốn mãnh liệt nhất....
-Tương Liên không muốn chết...Không muốn chết...Bảo ca....Bảo ca....
Tay Tương Liên quơ vào trong không khí...Nàng như vừa chạm vào một thứ gì nhơn nhớt và lành lạnh...Theo bản năng, Tương Liên mở mắt ra.
Một con rắn lớn....Rất lớn đang cuộn tròn xung quanh nàng. Đôi mắt như sao trời sáng rực chằm chằm nhìn thẳng vào Tương Liên.
-Á!
Tương Liên không nén được, hét lên một tiếng. Nàng ngã khuỵu xuống nền đất....Đây là một cái hang lớn...Con rắn rướn tấm thân to lớn của nó, từ từ di chuyển. Đôi mắt vẫn không rời khỏi nàng.
-Ngươi...
Trong cơn hoảng loạn, Tương Liên quơ trúng gì thì ném đó. Cành cây, đá...cát, tuyết đều không làm con rắn chậm đi nhịp di chuyển. Nó cứ lẳng lặng từng bước tiến đến nàng.
-Đừng mà....Đừng...Không...
Tương Liên không muốn chết. Nàng bật khóc trong lúc chân tay mềm nhũn. Cái chết thật đáng sợ. Nhất là khi nó cứ từ từ, từ từ mà đến thế này.
-Á....A...
Ngay lúc Tương Liên không còn sức mà phản kháng nữa đành nhắm ghiền mắt chờ đợi thì con rắn đột ngột dừng lại....Cái mồm to lớn há ra, nó cúi xuống phía Tương Liên.
Lại cảm giác ươn ướt.....Tương Liên mở mắt ra bởi cảm giác nhồn nhột bên má. Con rắn to đang thè cái lưỡi dài của nó liếm nhẹ lên má nàng....Chạm phải những giọt nước mắt mặn chát, cái lưỡi âm ấm và ram ráp ấy dường như cố nhẹ nhàng hơn.
Tương Liên ngước mắt lên nhìn rắn...Nó không có vẻ gì muốn làm tổn thương nàng cả....Ngoài trời gió lạnh lại không ngừng thổi. Con rắn co người nằm xuống, cuốn Tương Liên vào giữa, như là muốn che chở cho nàng.
Đôi mắt sáng quắc khép lại....Nó đã ngủ...Ngủ thật say.
Tương Liên bị giữ chặt trong vòng ôm của rắn cũng từ từ thả lỏng người hơn một chút. Tuy không biết điều này có nghĩa gì thì tạm thời nàng đang được an toàn. Xà quái sẽ không giết nàng, còn tỏ vẻ che chở, ít ra là hết đêm nay....
Mọi chuyện sau đó, tốt đẹp hơn Tương Liên đã nghĩ.
Khi nàng tỉnh lại, Quái Xà đã không còn trong hang động nữa. Nó đi đâu mất…Mừng rỡ, Tương Liên vội vã ra ngoài.
Nơi nàng đang đứng đúng là một hang động. Nhưng nó lại nằm chót vót trên núi cao, phía dưới sâu hun hút, không nhìn thấy đáy…Tương Liên bật khóc. Chút hy vọng được sống cũng tan nhanh.
Một lúc sau khi Quái Xà về hang…Nó cúi người, hả to miệng…Tương Liên lùi sâu hơn vào một góc hang.
Nhưng Quái Xà không làm hại gì nàng. Nó chỉ phun ra một thứ gì đó…Tương Liên định thần nhìn kỹ. Là một ít quả cây.
-Ngươi mang về cho ta sao?
Chiếc lưỡi ấm áp lại vươn đến liếm lên mặt Tương Liên. Đến bây giờ nàng mới tạm yên tâm là con quái thú này sẽ không hại mình….Hay là nó định nuôi cho Tương Liên mập mạp hơn một chút rồi mới ăn?
Cũng không có lý….Rắn vốn có bản năng quấn chặt con mồi rồi xiết nát. Có to lớn hơn một chút, Quái Xà cũng đâu có phải nuốt đến hai lần?
Bụng sôi sùng sục. Tương Liên nhặt mớ quả cây đó gom vào một góc rồi ra ngoài lấy một đống tuyết lớn ủ vào trong một hốc đá nhỏ trong sơn động….Tuyết tan, có nước, nàng mang trái cây bỏ vào rửa sạch. Tuy mùi tanh nồng từ miệng Quái xà vẫn còn đó nhưng cơn đói khiến Tương Liên ăn rất ngon lành.
Một vật cưng cứng chợt chạm vào lưng của Tương Liên. Nàng vội vã quay lại, giật nẩy mình đến nỗi buông rơi cả quả cây đang cầm trong tay.
-Á!
Đối diện Tương Liên là một đôi mắt sáng quắc. Nhưng không hiểu sao Tương Liên lại có cảm giác như là nó đang nũng nịu với nàng vậy. Cái đầu to lớn cứ dụi vào lưng của Tương Liên…Khi nàng đưa tay ra dè dặt, Quái xà bất giác cũng chạm nhẹ đầu vào bàn tay đã có những nốt chai. Cứ thế lập lại nhiều lần….
Tương Liên ban đầu thận trọng chạm nhẹ….Sau đó giật tay về rồi lại chạm….Đến khi nàng hoàn toàn đặt bàn tay lên đầu Xà quái, ánh mắt nó càng trở nên nhu hòa và êm dịu, thậm chí còn tràn ngập sự yêu thương….
-Ngươi…ngươi sẽ không làm hại ta, có phải không?
Quái xà không biết nói….Nó chỉ dùng chiếc lưỡi ấm áp và ram ráp chạm lên ma của Tương Liên như lời hứa hẹn…Không có…Sẽ không có chuyện hại nàng đâu!
Tương Liên chợt cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ. Con Quái xà không hề giống những gì trước đây nàng từng nghe dân trong thành nói. Nó không tàn ác và hung dữ, bây giờ lại đang ngoan ngoãn để yên cho nàng ve vuốt, đôi lúc lim dim như khoan khoái lắm….Còn các nữ nhân trước đây dân làng cống cho Quái xà ăn thịt, nếu họ cũng như nàng không bị con vật này làm hại thì bây giờ họ đang ở đâu, tại sao một đi không trở lại, khiến dân trong thành luôn hiểu lầm đây là Xà yêu chỉ biết hại người?