Tiểu Thanh bước ra khỏi sơn động. Phía ngoài, người đàn ông mặc áo đen đang đứng. Tuyết bám đầy trên tóc, trên áo hắn, tạo nên một sự đối lập rõ ràng.
-Thanh nhi!
--Phi.....i...
Tiểu Thanh như thường lệ đi tìm trái cây cho Tương Liên. Nàng cũng biết, vào nơi đó hóa hình người sẽ dễ vào trong vì thân rắn vừa to vừa nặng, đám cỏ ma nhiều gai nhọn sẽ siết chặt lấy, tìm cách thoát ra được cũng hết cả hơi.
Nhưng Tiểu Thanh chỉ là một con Xà sống lâu năm. Công phu không biết, cũng chẳng có chút phép thuật nào. Chủ nhân bảo, hóa thành người không có gì tốt. Cả trăm năm nay chỉ duy nhất có một lần người hóa Tiểu Thanh thành người. Tiểu Thanh là xà nữ, chủ nhân nói dễ gây nên dục vọng cho mấy gã đàn ông xấu, làm Xà quái vẫn tốt, thân hình to lớn, vừa nhìn thấy thì thú dữ hay người cũng tránh xa rồi....
Đến khi mang theo được trái cây về sơn động thì cũng là lúc Tiểu Thanh nhìn thấy Hắc xà quật mạnh Tương Liên vào vách động. Lo sợ, nàng phóng vụt tới. Thân rắn nặng nề di chuyển chậm chạp nhưng ruột gan lại như lửa đốt. Không biết sao mà lại hóa được thành người, còn kịp bay đến đỡ Tương Liên.
-Phi....i.......................
"Người xấu, Hắc xà xấu"....Tiểu Thanh hét vào mặt hắn như thế. Nàng không biết tiếng người, còn hắn thì không nói được tiếng rắn. Tạo hóa cũng thật trêu ngươi.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Đoạn Vũ chưa tiếp xúc nhiều với những "xà yêu" nhỏ bé. Cha mẹ hắn trời sinh cao quý, khi chào đời hắn đã mang hình dáng như những thiên tiên khác. Hình xà chỉ sử dụng lúc đăng cơ lên ngôi Vương tôn quý, thống trị muôn vạn xà yêu trên thế gian này.
Vậy mà bản thân Xà Vương tương lai như hắn lại phải nhọc công theo đuổi, tìm cách lấy lòng một xà yêu nhỏ bé, ngay cả công phu biến thành người và tiếng người cũng không làm được. Thật trớ trêu!
-Thanh nhi...
-Phi...phi....
Tiểu Thanh dừng lại. Đôi tay nhỏ đẩy mạnh vào người hắn trong khi môi mím chặt. " Đi ...Đi...". Hắn làm bị thương Tương Liên, hắn là người xấu, người mà Tiểu Thanh không muốn nhìn thấy, không muốn nói chuyện dù cả hai cũng chưa từng nghiêm túc nói chuyện lần nào.
-Thanh nhi...Ta....
Nghi thức đăng cơ đang được chuẩn bị. Hắn phải hoàn thành một số nghi lễ cần thiết trước ngày lên ngôi Xà vương. Nhưng lòng thì vẫn hướng về sơn động. Nghe đám xà yêu báo lại là nhìn thấy Tiểu Thanh đi về hướng băng động, người đầy thương tích, hắn không nhớ gì nữa, chỉ vội vã đến tìm nàng.
Con người, kẻ thù của đám Xà yêu nhỏ bé đang ở trong động. Chủ nhân của Tiểu Thanh có lúc không ở bên nàng. Nhìn người phụ nữ tự do làm mọi việc như thể đây là nơi nàng ta sống, nỗi lo sợ bùng lên át cả lý trí. Hắn đã không kềm chế được....Không ngờ đây lại là người Tiểu Thanh hết sức yêu thương.
-Tiểu Thanh...
Giọng chủ nhân vang lên nghiêm khắc. Tiểu Thanh không đẩy hắn nữa. Nàng trở về, sà vào lòng của chủ nhân.
Đôi mắt Đoạn Vũ long lên trong một thoáng. Dù là hình người hay hình rắn, nàng vẫn là giống cái, còn chủ nhân nàng là giống đực, không nên và không thể chạm vào nhau.
-Vào trong thấm khăn ướt lau mình cho cô nương ấy đi!
-Phi...
Tiểu Thanh không hiểu lời hắn nói, nhưng tại sao lời chủ nhân nàng nghe lại hiểu? Nếu không phải vì lo Tiểu Thanh nổi giận, Đoạn Vũ hắn đã không ngần ngại dẹp đi mối lo trước mắt này rồi.
-Ngài cũng về đi, Xà đại vương. Tiểu Thanh chỉ là một xà yêu chưa hoàn thiện. Xà tộc của ngài có quan hệ với tiên gia rất nhiều. Nếu để họ biết, ngài yêu thương một xà yêu thấp kém, đám thần tiên đó sẽ mượn cớ diệt yêu trừ ma mà truy cùng giết tận. Tiểu Thanh của ta là một con Xà ngốc, không đáng như thế đâu, Xà đại vương.
Tình cảm là một chuyện. Tình cảm còn phải đặt đúng đối tượng. Tiểu Thanh và Hắc xà tuy là đồng loại nhưng thân phận khác biệt...Đôi tay này đâu thể che chở cho con xà ngốc đó khỏi những tháng năm dài vô tận được, nhất là khi kẻ địch sắp tới là Xà tộc - một tộc mang tiếng là cao quý, cùng thần tiên kết bạn nhưng cũng phức tạp không kém gì thế giới loài người.
Tiểu Thanh nắm chặt lấy tay áo của chủ nhân, đôi mắt trong veo ngước lên nhìn hắn. Tình yêu giữa nam và nữ là một khái niệm xa lạ đối với nàng. Cuộc đời xà yêu đáng lẽ cứ theo bản năng mà tiếp tục. Đến khi Tiểu Thanh lớn thêm một chút sẽ tìm bạn tình, đẻ ra một đống trứng, ôm ấp cho đến khi chúng nở, tự tìm con đường của riêng mình như nàng đã trải qua.
Nhưng mẹ của Tiểu Thanh hình như không có hình người như nàng bây giờ vậy. Tiểu Thanh len lén nhìn vào bóng mình phản chiếu trong khối băng mờ ảo. Cũng xinh đẹp, không khác tiểu chủ nhân ngày xưa và Tương Liên bây giờ là mấy. Tóc đen, môi đỏ, da trắng nõn...Tự nhiên Tiểu Thanh lại mong Tương Liên tỉnh lại hơn bao giờ hết. Nàng muốn hỏi người, mình có đẹp, có giống người không?
-Phi....Phi.......
Người đàn ông khựng lại. Con xà ngốc nghếch này lại hỏi hắn, trông nó có giống con người không? Và quan trọng hơn hết là còn có khái niệm về giới tính và cái đẹp nữa. Hỏi là trông nó có giống con gái, có xinh đẹp hay không?
-Ngốc nghếch!
Hắn đẩy nhẹ vào đầu Tiểu Thanh...Nàng lại nũng nịu sà vào lòng hắn. Cũng tóc đen, môi son, da thịt mềm mại, thơm ngan ngát nhưng Xà yêu không hề làm tâm hắn động....Chỉ có khi sờ vào người cô gái đó mới cảm thấy đầu óc chếnh choáng, như tỉnh như say.
Vì sao?
Trên phiến đá phẳng, Tương Liên trở mình tỉnh lại. Tiểu Thanh nhanh chóng rời khỏi vòng tay hắn, chạy đến cạnh Tương Liên:
-Phi...i...
Tương Liên mỉm cười với Tiểu Thanh nhưng khi nhìn thấy dáng vóc cao lớn của người đàn ông chậm rãi đến gần bên thì nụ cười như cứng lại. Một màu hồng đỏ bừng trên gương mặt. Theo bản năng nàng nhìn xuống người mình. Chiếc áo đã được khoác lại, bên hông cũng không còn đau nữa, nàng ngồi dậy dễ dàng hơn:
-Phi...
-Tiểu Thanh, ra ngoài lấy nước cho cô nương ấy. Nước băng tan dơ lắm, uống nhiều không tốt đâu.
Hắn nhìn ra ngoài hang...Cái dáng dong dỏng của Đoạn Vũ vẫn còn đó. Hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ đi như thế này đâu:
-Phía dưới này có suối. Đi lấy nước và về nhanh lên.
-P...hi....
Tiểu Thanh vui vẻ đáp lại. Hiện đang trong hình người nên không có gì là sợ lắm. Phía dưới vực này có một tộc người nhỏ sống rải rác. Họ săn thú, hái lượm. Bây giờ Tiểu Thanh mang hình dáng này, ai nghĩ nàng từng là một con quái xà to lớn, chậm chạp kia, tha hồ chơi đùa, tha hồ ngắm cảnh.
Tiểu Thanh đã ra khỏi hang. Chỉ còn hai người đối diện nhau. Tương Liên hơi lùi người vào trong góc, tay che trước ngực như đề phòng. Sức nóng trên bàn tay hắn. Trước khi ngất đi nàng vẫn cảm nhận tay hắn không đơn thuần chỉ là lần xuống phía vết thương. Với một nữ tử, điều đó làm nàng vô cùng hổ thẹn, không dám ngước nhìn hắn lâu hơn.
-Ta sẽ đến kinh thành trong vài ngày.
Tương Liên ngẩng lên. Ý hắn là gì? Hắn...
-Cho ta biết nhân dạng và tên tuổi người nàng muốn ta bảo vệ bình an cho hắn. Ta sẽ mang tin tức của hắn về cho nàng.
Như nắng hạn gặp mưa, Tương Liên nhổm dậy, mừng rỡ. Nhưng câu nói tiếp theo sau đó khiến Tương Liên chôn chân tại chỗ, sững sờ:
-Khi ta trở về, nàng không được nhớ gì đến hắn nữa. Hay có nhớ cũng không được cho ta thấy. Nàng từ nay là người của ta, mãi mãi là người của ta rồi.
Hắn thích cảm giác ôm nàng vào lòng như thế này. Rất khác lạ...Tim Tương Liên đập thình thịch trong lồng ngực, cuống quýt né tránh, tìm cách đẩy hắn ra. Hắn thì cương quyết không buông nàng khỏi tay mình. Càng giằng co thì càng dính chặt. Cuối cùng Tương Liên đã bị giữ trong lòng hắn. Đôi tay cứng như sắt khóa chặt, mái tóc nàng tỏa hương sát bên mũi hắn. Đây có lẽ là động tâm như loài người đã nói. Hắn cũng muốn biết, thật ra là với nàng, lòng hắn mới loạn hay bất cứ cô gái nào xinh đẹp cũng gợi được trong lòng hắn những cảm xúc lạ lẫm. Chuyến đi kinh thành này vừa được việc, lại vừa là lúc hắn tự đánh giá cảm xúc trong lòng của mình đây.