• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện gì vậy?". Nam Cung Hàn Dương đi tới, nhìn Diệp Thanh An đang hoảng hốt lại nhìn cơ giáp đang quỳ một chân dưới đất, sắc mặt có chút âm trầm.

Hắn xoay người nhìn Tần Trạch: "Việc gì xảy ra vậy? Không phải là nó không hoạt động được hay sao?"

Tần Trạch cũng là một bộ dạng không biết điều gì xảy ra: "Làm sao tôi biết được, để tôi kiểm tra cho nó một chút, chẳng lẽ hỏng hóc gì rồi?"

Nam Cung Hàn Dương gật đầu, lại nhìn sang Diệp Thanh An, mày hơi nhíu lại: "Cậu sợ sao?".

Diệp Thanh An gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không phải sợ mà là giật mình thì đúng hơn, tôi sợ nó ngã xuống đè tôi chết mất." Cậu gãi đầu, ngại ngùng nói.

Nam Cung Hàn Dương cũng không hỏi nữa nhìn Tần Trạch lấy ra một vài cái máy lớn đo lường cho cơ giáp, một lát sau Tần Trạch vò đầu bứt tóc đi đến, vẻ mặt vô cùng lúng túng: "Mọi số liệu điều bình thường vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao nó lại nhúc nhích."

Nam Cung Hàn Dương nhíu mày: "Nếu không lại dỡ ra lắp ráp lại đi, tôi không ngại đợi thêm một thời gian đâu."

Tần Trạch thở dài: "Đành vậy, sẵn tiện sẽ đổi kim loại khác luôn."



"Ừ, vậy hiện tại tôi đi về trước." Nam Cung Hàn Dương nhìn đồng hồ nói, lại quay sang ra hiệu với Diệp Thanh An: "Đi thôi. Tôi đưa cậu về."

Diệp Thanh An ngoan ngoãn gật đầu: "Được.."

Chỉ là bước chân Nam Cung Hàn Dương vừa xoay người đã nghe Diệp Thanh An hét thảm một tiếng.

Hắn vội vã xoay người lại thì thấy cậu đang ôm đầu, mặt thống khổ nhăn lại.

"Chuyện gì vậy?". Nam Cung Hàn Dương vội vã chạy tới, đỡ lấy Diệp Thanh An.

"Làm sao vậy?". Tần Trạch cũng nhanh chóng chạy tới.

Diệp Thanh An ôm đầu, tinh thần lực bỗng nhiên có chút tán loạn, xung quanh Diệp Thanh An là một mảnh ồn ào, chính cậu cũng không còn nhìn rõ rành được mọi thứ trước mắt nữa, hình như có người gọi cậu nhưng đó là ai cậu lại chẳng thể nhận ra.

Ai vậy?

Ai vậy?

Diệp Thanh An thống khổ gào thét, chỉ là cơn đau càng ngày càng tăng, đầu óc càng ngày càng đau, những tiếng gọi, những tiếng khóc than dãy dụa những tình cảm thống khổ đó cứ như có một ma lực khiến Diệp Thanh An cũng cảm nhận được những thống khổ đó của nó.

Diệp Thanh An giẫy giụa trong bóng tối đang dần nuốt chửng lấy mình, cậu sợ hãi, cho dù có cố gắng như thế nào đi nữa cậu cũng không thể thoát khỏi bóng tối ấy, ngay khi Diệp Thanh An muốn từ bỏ giẫy giụa muốn từ bỏ mọi hy vọng thì một luồng khí thức khác xuất hiện.

Khí tức đó mạnh mẽ lại vô cùng bạo ngược trong phút chốc đã đánh bay tất cả bóng tối cùng thống khổ kia, mạnh mẽ là vậy bạo ngược là vậy, nhưng khi nó đụng tới Diệp Thanh An thì lại trở nên nhu hòa, nó cẩn thận từng chút che chở lấy cậu, bao bọc cậu trong ánh sáng ấm áp.



Cuối cùng nó cứu rỗi cậu.

Cơn đau đớn như từng đợt thủy triều đánh tới cuối cùng cũng kết thúc. Diệp Thanh An lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện khi nãy tinh thần lực của mình bị mất khống chế mà tấn công mọi thứ xung quanh.

Cậu giật mình nhìn quanh một vòng, xem xem bản thân vừa mới phá hoại bao nhiêu thứ, cũng tự nhẩm tính xem liệu Giang gia đủ tiền để bồi thường thiệt hại hay không.

Chỉ là ngoài dự đoán của Diệp Thanh An, trong căn phòng lớn đầy cơ giáp này vậy mà ngoại trừ vài vết chém ở trên tường do tinh thần lực gây ra thì mọi thứ đều không có vẻ gì là hư hại cả.

"Cậu rốt cuộc cũng bình thường lại rồi?". Trên đầu truyền tới một giọng nói lạnh lẽo.

Diệp Thanh An theo phản ứng tự nhiên mà ngẩn đầu lên lập tức đối mặt với gương mặt lạnh băng của Nam Cung Hàn Dương.

Diệp Thanh An có điều kiện mà co người lại, không hiểu sao có chút sợ hãi với người này.

Tần Trạch trốn ở một nơi khá xa, nhìn Diệp Thanh An cuối cùng cũng đã trở về bình thường lập tức thở phào ra một hơi, đi tới: "Khi nãy cậu làm tôi sợ muốn chết, cũng may có Hàn Dương ở đây, hắn có thể dùng tinh thần lực của mình bao bọc tinh thần lực của cậu lại nếu không hẳn là cả căn phòng này đều thành phế tích hết."

Diệp Thanh An rũ mắt: "Xin lỗi..."

Tần Trạch và Nam Cung Hàn Dương liếc nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn về Diệp Thanh An: "Cậu rốt cuộc là bị sao vậy? Tinh thần lực của cậu... Rất mạnh?"

Diệp Thanh An mím môi: "Tôi không biết tại sao nó lại mất khống..."

Lời đang nói đột nhiên ngưng bặt lại, vẻ mặt Diệp Thanh An khiếp sợ nhìn ở giáp ở sau lưng Tần Trạch và Nam Cung Hàn Dương vốn dĩ đang yên lặng ở một bên đột nhiên đứng dậy.

Nhưng điều đó chẳng là gì cả, chân chính khiến Diệp Thanh An khiếp sợ đó chính là...

Hình như cậu nghe thấy giọng nói của nó?

Cơ giáp biết nói, cơ giáp thông minh sớm đã không còn là điều viễn tưởng ở thời đại này rồi, chỉ là theo như những gì Tần Trạch nói lúc trước thì... Hình như Tần Trạch vẫn còn chưa lắp não cho nó mà đúng không? Hình như nó chỉ mới có bộ vỏ ở bên ngoài thôi mà?

Tại sao nó lại biết nói? Hay nói cách khác... Nó chính là tự có ý thức riêng?

Cơ giáp lập cập đứng dậy, thân hình không lồ của nó đột nhiên duy chuyển tất nhiên cũng khiến Nam Cung Hàn Dương và Tần Trạch chú ý đến, vừa xoay người cơ giáp đã đứng ở trước mặt bọn họ.

___________

Ờm thì hôm trước với hôm qua tui không đăng truyện nên hôm nay tui đăng ba chương nha, h đăng trước một chương còn hai chương kia chừng nào viết xong đăng tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK