Tinh cầu hoang sơ với những xác chết nhiều đến nỗi có thể chồng chất lên nhau, loài người sợ hãi trùng tộc chính trùng tộc cũng sợ hãi con người.
Lúc chiến hạm của Diệp Thanh An đáp xuống tinh cầu này cậu đã phát hiện có quân đội loài người đang ở đây, nhưng không sao, dù sao bọn họ cũng không thể tổn thương tới cậu được.
Ra lệnh cho mấy nhánh quân lính trùng tộc đi tìm kiếm đồng loại của mình, Diệp Thanh An tự mình lang thang trên bãi cát trắng.
Hiện tại tinh cầu này đang rất hỗn loạn, trùng tộc và loài người song song sống trên tinh cầu này tất nhiên sẽ không tránh khỏi tranh chấp.
Cũng chính vì tranh chấp quá lớn cho nên Vương mới bảo cậu đến đây giải quyết. Mà cách mà Diệp Thanh An giải quyết chính là tiêu diệt hết loài người trên tinh cầu này.
Nhưng mà, sau đó Diệp Thanh An nhận ra cậu đã lầm rồi.
Diệp Thanh An vẫn không thể nào quên được khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc nhìn thấy một gã đàn ông loài người đứng ra bảo vệ cho một đứa trẻ trùng tộc.
Đứa bé kia có một đôi mắt rất đặc biệt một đôi mắt một đen một đỏ, chứng tỏ rất rõ ràng cậu là một hỗn huyết. Diệp Thanh An hơi bất ngờ vì không tin được con người còn có thể có tình yêu với trùng tộc.
Người người đều xua đuổi, ghê tởm hai cha con bọn họ. Chỉ bởi vì người đàn ông kia đã lấy một người con gái trùng tộc, đứa trẻ kia chính là một đứa trẻ hỗn huyết giữa hai chủng loài.
Nếu chuyện này diễn ra giữa loài người và loài Billy hay những chủng tộc khác đi nữa tất cả đều bình thường nhưng giữa người và trùng tộc lại không thể.
Hai người kia bị loài người đuổi cùng giết tận, chính hai người bọn họ cũng không tin tưởng trùng tộc để nhờ sự che chở, dù sao đi nữa gã đàn ông kia cũng là loài người, lỡ yêu một người phụ nữ trùng tộc thì có thể nhưng sẽ chẳng thể nào chấp nhận được tất cả trùng tộc.
Nhìn đám người bên kia tay được trang bị đủ thứ vũ khí nguy hiểm, hai cha con kia lại không có một tất sắc trong tay.
Nhìn người cha liều chết bảo vệ đứa con của mình Diệp Thanh An lại rũ mắt.
Sợ rằng những thứ trước mắt này sẽ mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện trên người cậu.
Thời gian qua đi, sau một hồi chống chọi, từng tiếng súng vang lên dày đặc, người cha kia bảo vệ đứa con trong lòng mình rốt cuộc cũng không thể nào trụ nổi nữa, chẳng mấy chốc đã bị đám người kia thẳng tay lấy mạng.
Nhìn đứa con kia, ở trong bàn tay đầy máu gào khóc gọi cha mình, đôi mắt đặc biệt kia hiện tại nhuốm đầy ngọn lửa hận thù, Diệp Thanh An cũng không muốn để ý tới, lòng người lạnh lẽo cậu đã từng trãi nghiệm thay vì để cậu bé kia mang theo hận thù mà lớn lên thì tốt nhất vẫn nên chấm dứt ở đây.
Diệp Thanh An xoay người vừa định bước đi lại không ngờ nghe một trận tiếng động, sau đó là tiếng người ngã xuống đất kiêu la.
Diệp Thanh An xoay người nhìn lại thì thấy một quân nhân đang bận đồng phục của quân đội, trên áo còn cài quân hàm thiếu tướng.
Lúc đó Diệp Thanh An thật sự không ngờ một loài người lại ra tay cứu lấy đứa trẻ này. Những lời nói sau đó của người kia khiến Diệp Thanh An nhịn không được nhớ kĩ gương mặt của hắn.
Người kia đã nói gì nhỉ?
À đúng rồi, người kia đã nhìn những người truy sát hai cha con nọ rồi dùng ánh mắt lạnh lẽo hỏi rằng: "Trùng tộc không có quyền được sống ư?"
Không có ai trả lời câu hỏi đó của hắn, chính người kia cũng không cần người khác trả lời, hắn ôm lấy đứa trẻ trong lòng, đưa tay chặn đôi mắt đặc biệt của cậu bé.
"Từ nay ta là cha của con có được không?".
Diệp Thanh An híp mắt nhìn, bàn tay của người kia đã che đi đôi mắt của đứa trẻ đó, nhưng Diệp Thanh An vẫn phần nào nhận ra rằng hận thù của cậu bé đã vơi đi, xoay người rời đi, sau này Diệp Thanh An mới biết người quan quân hàm thiếu tướng ngày đó y gặp chính là Quân Minh.
Có lẽ chính hành động ngày đó của Quân Minh đã khiến Diệp Thanh An suy nghĩ khác, cậu cho người rút quân trở về cũng không đuổi tận giết tuyệt loài người trên tinh cầu này.
**
Lúc Diệp Thanh An mở mắt ra thì bầu trời đã hơi ngã bóng. Nhìn Bánh Bao Nhỏ bên cạnh Diệp Thanh An hỏi nó: "Mấy giờ rồi."
Bánh Bao Nhỏ nhanh chóng trả lời: "Hiện tại là mười bảy giờ ba mươi bảy."
Diệp Thanh An ừm một tiếng chống tay ngồi dậy.
Xung quanh đây vẫn còn toàn cây là cây nhìn không xa được nhưng hẳn địa điểm cách nơi này không còn xa lắm, dựa theo bản đồ nhìn thấy trước đó Diệp Thanh An đoán có thể hơn bảy giờ tối bọn họ mới có thể đến nơi.
Nhìn thấy Diệp Thanh An rốt cuộc cùng tỉnh lại Nhạc Dương Vũ chẳng khác nào cô vợ nhỏ không biết từ chổ nào lấy ra một cái khăn ướt cho Diệp Thanh An: "Tiểu An, đây."
Diệp Thanh An quái gỡ nhìn Nhạc Dương Vũ một cái, cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của cậu ta nhận lấy khăn: "Cảm ơn."
Nhạc Dương Vũ cười xấu xa mấy tiếng sau đó vui vẻ chạy đi.
"Diệp Thanh An."
Diệp Thanh An nghe thấy có người gọi mình nên xoay người nhìn lại, phát hiện là Quân Minh đang gọi mình thì cậu không khỏi giật mình.
"Sao vậy?". Diệp Thanh An đối với Quân Minh có ấn tượng rất tốt nên cũng cho chút mặt mũi mà trả lời.
"Cậu..." Quân Minh ấp úng.
"Cậu ta muốn cùng cậu đấu một trận." Tần Ngôn mệt mỏi nhìn Quân Minh làm trò, trực tiếp nói mục đích của Quân Minh cho Diệp Thanh An.
Nhìn Tần Ngôn, mày Diệp Thanh An hơi nhíu lại.
Nhìn Tần Ngôn quen quen?
Tần Ngôn thấy Diệp Thanh An nhìn mình liền hơi nở nụ cười, lễ độ nói: "A, quên mất, tôi gọi Tần Ngôn là bạn của Quân Minh."
Diệp Thanh An nghi hoặc: "Họ Tần? Anh và Tần Trạch có quan hệ gì à?".
(Tần Trạch là người chế tạo Bánh Bao Nhỏ cho nguyên soái nhưng giữa đường Diệp Thanh An nhảy ra hốt luôn cơ giáp đó)
Tần Ngôn hơi bất ngờ: "A, cậu biết anh hai tôi sao?"
Diệp Thanh An: "..." Tên Tần Trạch tùy tiện đó không ngờ lại có một người em trai nho nhã như vậy.
Có chút không tin nổi...
Tần Trạch đang ở trong phòng nghiên cứu đột nhiên hắt xì một cái rõ to.
Đồng nghiệp đang đứng bên cạnh lập tức lo lắng hỏi thăm: "Không phải bị cảm rồi đấy chứ?"
"Không phải, chắc chắn là có người đang nói xấu tôi!". Tần Trạch tức giận nói.
__________
Một ngày nào đó.
Tần Trạch hắt xì một cái.
Và sai đó anh ta bị bế đi cách ly:))))1