"Không cần!"
Giọng nói của Bùi Phượng Chi khàn đặc, những khớp ngón tay đặt trên bàn làm việc trắng bệch vì dùng sức quá mạnh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Không biết bao lâu sau, cơn đau dịu bớt, anh vô lực ngả người ra lưng ghế, cả người như vừa được tắm gội sạch sẽ.
Giang Ứng Lân thật sự không chịu nổi nữa.
"Bị bệnh thì phải chữa, cậu cứ nhịn như vậy, lỡ bệnh tình nặng thêm thì sao?"
Khuôn mặt tái nhợt của Bùi Phượng Chi không một chút huyết sắc, khẽ cười nhạo nhìn Giang Ứng Lân.
"Cậu cũng đã nói rồi đấy, nhà họ Bùi nhân lúc tôi gặp tai nạn xe cộ đã cướp quyền kiểm soát Bùi thị, bọn họ ai cũng mong tôi c.h.ế.t sớm để chia chác cổ phần của tôi. Giờ tôi tỉnh lại rồi, cậu đoán xem bọn họ đang nghĩ gì?"
Giang Ứng Lân thở dài.
"Tôi cứ tưởng cậu chỉ nghĩ đến chuyện của Diệp Ninh Uyển, chẳng quan tâm gì đến tình cảnh của mình."
Bùi Phượng Chi khẽ cười khẩy.
"Cậu đi trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát, không có lệnh của tôi thì không ai được phép đến quấy rầy."
Giang Ứng Lân gật đầu.
Mặc dù nói vậy, nhưng anh ta vẫn không có ý định rời đi.
Bùi Phượng Chi lại tỏ ý muốn tiễn khách.
"Cậu có thể đi rồi đấy."
Những lời tiếp theo của Giang Ứng Lân đều nghẹn lại trong cổ họng, anh ta oán hận trừng mắt nhìn Bùi Phượng Chi một cái rồi xoay người bỏ đi.
Vừa mở cửa thư phòng, Giang Ứng Lân bỗng nghe thấy một tiếng nói sau lưng:
"Những năm qua, cảm ơn cậu."
Nếu không có Giang Ứng Lân chăm sóc, anh chỉ là một người thực vật thì không thể sống được đến bây giờ.
Bước chân Giang Ứng Lân khựng lại, sự bất mãn trong lòng tan biến trong nháy mắt.
Anh ta giơ tay lên, vẫy vẫy về phía Bùi Phượng Chi.
"Đều là anh em, khách sáo làm gì!"
Cửa thư phòng đóng lại, Bùi Phượng Chi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại ngồi thêm một lúc.
Đột nhiên.
Cạch!
Một cuốn sách trên giá sách lung lay sắp đổ, cuối cùng cũng rơi xuống, nằm gọn trong đống mảnh vỡ thủy tinh.
Bùi Phượng Chi mở mắt ra, ánh mắt rơi vào cuốn sổ da bò dưới đất.
Đó là một cuốn sổ, rõ ràng là được giấu kỹ trong giá sách.
Như bị ma xui quỷ khiến, anh đứng dậy, bước tới.