Trương Tĩnh Nhã nuốt nước bọt, nhìn Diệp Ninh Uyển đang dần tiến về phía mình, từng bước lùi về sau.
Cho đến khi lưng cô ta chạm vào lớp gạch men lạnh lẽo ẩm ướt, cô ta mới run rẩy chỉ vào Diệp Ninh Uyển, lắp bắp cảnh cáo.
"Con tiện nhân, tao cảnh cáo mày, tao là vị hôn thê của Giang Ứng Lân, nếu mày dám động vào tao, nhà họ Giang và nhà họ Trương sẽ không dễ dàng tha cho mày đâu!"
Diệp Ninh Uyển mỉm cười nhìn Trương Tĩnh Nhã, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên.
"Dù sao thì bọn họ cũng sẽ không tha cho tôi, chi bằng cứ xử lý cô trước, tôi cũng không thiệt."
Diệp Ninh Uyển diễn xuất cực kỳ đạt, cứ như một kẻ g.i.ế.c người biến thái thực sự.
Trương Tĩnh Nhã sợ hãi muốn hét lên, nhưng há miệng ra, chỉ phát ra tiếng thở dốc vô thanh.
Diệp Ninh Uyển đã áp sát Trương Tĩnh Nhã, hai ngón tay kẹp lấy cằm cô ta, hai người gần sát nhau.
"Yên tâm, tôi không đánh cô, chúng ta sẽ làm chút chuyện vui vẻ..."
Ánh mắt Trương Tĩnh Nhã tràn ngập vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
...
Nửa tiếng sau, Giang Ứng Lân nghe tin Trương Tĩnh Nhã dẫn người đến phòng nghỉ bắt gian, vội vàng chạy tới.
Anh ta vội vã chạy vào, thậm chí còn không để ý đến động tĩnh bên trong phòng nghỉ.
Đến khi đẩy cửa bước vào, mới phát hiện cửa phòng tắm đang mở toang, Trương Tĩnh Nhã nằm ở cửa ra vào, nửa người trên ngã ra ngoài, nửa người dưới ở bên trong, đang ôm bụng cười như điên.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Trương Tĩnh Nhã cười đến chảy nước mắt, gương mặt trang điểm kỹ càng bị nước mắt và mồ hôi làm nhòe nhoẹt, những vệt nước đen đỏ chảy xuống, trông như một bức tranh thủy mặc bị thấm nước.
Giang Ứng Lân ngẩn người, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Trương Tĩnh Nhã, cô? Cô lại đang làm cái gì vậy?"
Nghe thấy giọng Giang Ứng Lân, Trương Tĩnh Nhã nhất thời cũng chẳng còn quan tâm đến việc giữ gìn hình tượng trước mặt anh ta nữa, cứ thế lăn lộn trên đất, cố hết sức vươn tay về phía anh ta.
"Ha ha ha ha... Ứng... Ứng Lân... ha ha ha ha... cứu... ha ha ha... cứu mạng..."
Giang Ứng Lân nhìn Trương Tĩnh Nhã với vẻ mặt khó hiểu.
"..."
Người phụ nữ này, bị điên rồi sao?!
Anh ta không để ý đến Trương Tĩnh Nhã đang cười lăn lộn dưới đất, ánh mắt đảo quanh phòng nghỉ.
"Diệp Ninh Uyển đâu? Cô làm gì cô ấy rồi?"
"Tôi cảnh cáo cô đấy Trương Tĩnh Nhã, đó không phải là người cô có thể đắc tội, nếu cô dám chọc vào cô ấy, cô c.h.ế.t chắc!"
Trương Tĩnh Nhã nằm dưới đất căn bản không thể trả lời Giang Ứng Lân, chỉ có thể vừa ôm bụng cười ha hả, vừa đau khổ đến mức nước mắt giàn giụa.
Giang Ứng Lân quay đầu lại, liếc nhìn Trương Tĩnh Nhã với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Đột nhiên, một giọng nói mang theo sự chế giễu vang lên từ phía sau.