"A a a a a a ——"
Bùi Minh Hạo nhắm chặt mắt, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang.
Dụng cụ mở nút chai lơ lửng trên mí mắt Bùi Minh Hạo, đầu nhọn nhẹ nhàng lướt qua mí mắt mỏng manh của hắn ta, lại khiến hắn ta kêu la như heo bị chọc tiết.
"A a a —— Cứu cứu cứu cứu cứu mạng!!! Mấy người c.h.ế.t hết rồi sao! Mau tới giúp tôi với!"
Mấy người giúp việc bị tình thế xoay chuyển đột ngột dọa choáng váng, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Họ vội vàng chạy tới, vừa khóc vừa cầu xin Diệp Ninh Uyển buông tay.
"Cửu phu nhân, xin người dừng tay, dụng cụ mở nút chai rất nguy hiểm! Hay là đưa cho tôi, tôi cầm giúp người được không?"
Người này bị Diệp Ninh Uyển đá bay.
"Cửu phu nhân, xin người tha cho tam thiếu gia, cậu ấy là bảo bối của đại phu nhân, nếu làm cậu ấy bị thương, mọi người đều khó ăn nói! Xin cô!"
Diệp Ninh Uyển không để ý.
"Cứu mạng, có ai không, mau đi tìm đại phu nhân tới đây! Có chuyện rồi!"
"..."
Trong khung cảnh hỗn loạn, tay Diệp Ninh Uyển cầm con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ vẫn vững như bàn thạch.
Bùi Minh Hạo chắc là bị dọa điên rồi, đột nhiên mở miệng gào lên với Diệp Ninh Uyển với vẻ mặt dữ tợn.
"Diệp Ninh Uyển, nếu cô dám động vào tôi, mẹ tôi và anh cả tôi nhất định sẽ không tha cho cô, đến lúc đó cả nhà họ Diệp các người đều sẽ gặp xui xẻo! Tôi sẽ khiến nhà họ Diệp các người c.h.ế.t không có chỗ chôn!"
"Còn có chuyện tốt như vậy nữa sao? Anh thật sự nhắc nhở tôi rồi đấy."
Đầu óc Bùi Minh Hạo đình trệ trong giây lát, lúc này mới phản ứng lại.
Mẹ kiếp, con khốn này và nhà họ Diệp đã trở mặt rồi, cô ta hận không thể cả nhà họ Diệp c.h.ế.t hết!
Dưới ánh mắt kinh hoàng của Bùi Minh Hạo, Diệp Ninh Uyển mỉm cười, nhẹ nhàng nâng tay lên, đột nhiên đ.â.m mạnh về phía Bùi Minh Hạo.
"A a a —— a, đau quá, tôi c.h.ế.t mất, mau gọi xe cấp cứu, tôi mù rồi! Tôi mù rồi!!!"
Bùi Minh Hạo đột nhiên ôm mặt kêu la thảm thiết, lăn lộn trên đất, vặn vẹo, bò trườn một cách hèn hạ.
Diệp Ninh Uyển cúi đầu nhìn Bùi Minh Hạo, buông con d.a.o quân dụng Thụy Sĩ đang cắm chặt vào tường, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
"Đồ nhát gan!"
Vừa rồi, cô thật sự đã định phế đi một con mắt của Bùi Minh Hạo. Chỉ tiếc là hắn ta đột nhiên ngã xuống đất lăn lộn, khiến cô đ.â.m lệch.
Tiếc thật, nhưng thôi vậy!
Diệp Ninh Uyển xoay người định rời đi, thì Bùi Minh Hạo, sau khi hoàn hồn, bất ngờ túm lấy váy ngủ của cô. Khuôn mặt vẫn còn vương vệt nước mắt, méo mó, run rẩy vì cơn kinh hoàng chưa tan.
"Diệp Ninh Uyển! Quả nhiên cô không dám động đến tôi! Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô, cả tên phế vật Bùi Phượng Chi kia nữa!"
Diệp Ninh Uyển ngoảnh đầu lại, ánh mắt ác độc của Bùi Minh Hạo gần như hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén. Cô bỗng nhiên bật cười.
"Cái lưỡi này của anh, hay là để tôi nhổ ra rồi thắt nút lại nhét vào trực tràng của anh nhé, dù sao thì anh cũng chẳng muốn sống nữa mà."
Bùi Minh Hạo sững sờ, hắn nằm mơ cũng không ngờ Diệp Ninh Uyển lại quay trở lại.
Bị bóp cổ ấn vào tường lần nữa, lần này, những ngón tay thon dài của Diệp Ninh Uyển dùng sức mạnh hơn hẳn.
Khuôn mặt Bùi Minh Hạo tím tái, môi cũng chuyển sang màu tím vì thiếu oxy, hắn ôm lấy cổ mình vùng vẫy trong tuyệt vọng, mắt không ngừng trợn ngược.
"A... a... cứu..."
Diệp Ninh Uyển mỉm cười dịu dàng, giọng nói ngọt ngào như rót mật.
"Cứu anh làm gì? Dù sao mẹ anh sinh ra anh đời này cũng coi như bỏ đi rồi, chi bằng tôi làm việc thiện, tiễn anh xuống kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt hơn!"
Lời Diệp Ninh Uyển còn chưa dứt, bỗng từ phía xa vang lên tiếng gào thét đầy phẫn nộ của một người phụ nữ.
"Diệp Ninh Uyển, đồ tiện nhân, mau buông tay ra!"