Khi bọn hắn rời khỏi khu rừng, đón nhận những tia nắng mặt trời ấm áp, Nhan Tử Kì hưng phấn vung hai tay hô vạn tuế.
Quay đầu lại nhìn khu rừng sương mù vị bỏ lại phía sau, hốc mắt Nhan Tử Kì chợt ửng đỏ, địa phương quỷ quái này, hắn về sau nhất định không bao giờ đến đó nữa!
Sư tử hổ báo trực tiếp đưa hắn tới hậu viện, lão cha đã sớm đứng ở đó ngóng nhìn về phía xa, đến khi nhìn thấy một con hổ báo to lớn cõng Nhan Tử Kì xuất hiện, biểu tình vừa kinh ngạc lại hưng phấn, sau đó lại hoang mang khẩn trương đi tới đón tiếp.
Đến khi nhìn thấy Nhan Tử Kì không hề bị thương tổn gì, lão cha mới chửi ầm lên: “Tên tiểu tử nhà ngươi, không biết sống chết là gì, nếu không phải được cứu ra, không phải ngươi sẽ ngây ngốc cả đời trong rừng sương mù hay sao!
Nhan Tử Kì tiến tới ôm lấy lão nhân đang hùng hùng hổ hổ la lối, thầm nghĩ rằng: cảm giác trở về nhà thật tốt!
Chờ đến khi hai người bọn hắn hồi phục tinh thần thì phát hiện sư hổ hổ báo đã không còn bóng dáng.
“Y cõng ngươi về sao?” Lão cha nhẹ giọng hỏi.
Nhan Tử Kì gật gật đầu, nhìn thấy biểu tình lão cha có chút kỳ lạ, lại hỏi: “Lão cha, ngươi làm sao vậy?”
“Nga, không có gì, chỉ cảm thấy ngạc nhiên.”
“Ngạc nhiên cái gì?” Nhan Tử Kì tò mò hỏi.
“Không có gì.” Lão cha dĩ nhiên không muốn giải thích, liền chuyển đề tài: “Ngươi theo ta vào nhà, để ta kiểm tra vết thương, còn có, kể lại chuyện hai ngày nay cho ta nghe một chút.”