“Thúc, người kia thực sự quan trọng như vậy?”
Lan Nô Tu Đốn hơi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, ngũ quan cương nghị khắc dấu ấn lãnh khốc, gằn từng tiếng trả lời: “So với sinh mệnh còn quan trọng hơn.”
Lời hứa hẹn thâm tình này so với lưỡi dao sắc bén còn gây ra nhiều thương tích hơn, Lý Đức cảm thấy ngực tê rần, dòng chất lỏng nóng bỏng tanh tưởi tràn lên cuống họng, chỉ thấy sắc mặt cậu tái xanh, cố gắng nuốt huyết khí xuống.
Lấy ra một chiếc khăn tay trong tay áo, Lý Đức đơn giản băng bó một chút.
“Lý Đức.” Lan Nô Tu Đốn đột nhiên gọi một tiếng, thân mình Lý Đức khẽ run lên, cúi đầu nhìn vào ánh mắt thâm thúy của y.
Chỉ nghe Lan Nô Tu Đốn tiếp tục nói: “Người bắt đi tiểu Kì, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”
Lý Đức miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Đã biết, ta sẽ gọi người tới hỗ trợ.”
“Không cần, ngươi trở về đi.” Lan Nô Tu Đốn nhìn mảnh vải trên tay lạnh lùng cự tuyệt cậu, phất tay bảo cậu có thể đi rồi.
Lý Đức thầm mắng trong lòng chính mình quá hèn hạ, biết rõ đến đây sẽ không có gì tốt đẹp vẫn nhịn không được mà chạy tới, hiện tại như ý nguyện thấy được đổi lại một thân đầy thương tích.
Xoay người rời đi hai bước, Lý Đức nhịn không được cắn môi quay đầu lại nói: “Thúc, ngươi vì cái gì lại không còn lạnh lùng như trước? Ta tình nguyện cùng ngươi cô độc một đời.” Bởi vì không chiếm được, vì thế ta tình nguyện cùng ngươi cô độc cả đời, cũng không muốn ngươi vì bất cứ ai mà động tình.
Lan Nô Tu Đốn nghe lời cậu nói xong, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười nhợt nhạt hiếm thấy: “Chỉ sợ không có cơ hội này.” Đời này, y đã định phải ràng buộc vời tiểu tử kia.
Lý Đức không nói gì nữa, xoay người rời khỏi chủ trạch.
Nhìn thấy bóng dáng cao gầy của cậu, Lan Nô Tu Đốn không tiếng động thở dài, tùy tay kéo mảnh vải trên tay, thì thào lẩm bẩm: “Quả thật là càng lớn càng không trung thực.”
Mọi người ngồi hoặc đứng trong đại sảnh, chờ đợi trong bất an, lần trước Lan Nô Tu Đốn và Lý Đức đã có chuyện không vui, hiện tại Lan Nô Tu Đốn lại đang tức giận nhìn thấy Lý Đức không biết sẽ có phản ứng gì hoàn toàn không thể đoán được, mọi người đều vì Lý Đức mà lo lắng đổ một thân mồ hôi lạnh.
Mãi đến khi Lý Đức hồn bay phách lạc đi ra tiền sảnh, mọi người nhìn thấy Nạp Tây Vương không chút sứt mẻ gì lúc này mới âm thầm thở ra.
Không đợi mọi người tiến tới hỏi han, Lý Đức đã mở miệng trước: “Niên Vân, chúng ta trở về.”
Lam Đặc cùng Lan Nô Triết đã chuẩn bị tâm lý tiếp đón Lý Đức ở lại vài ngày, đột nhiên nghe thấy cậu phải đi về, nhất thời không tìm ra phương hướng, cuối cùng vẫn là Lam Đặc phản ứng nhanh nhạy: “Vương vất vả tới đây, sao không ở lại mấy ngày.”
“Không được, trong hoàng cung còn việc phải xử lý.” Lý Đức lắc đầu, kéo tay Niên Vân nhanh chóng đi ra ngoài, Niên Vân tùy ý cậu nắm, im lặng đi theo, từ lúc đến và đi vào Lan gia, Niên Vân thủy chung không mở miệng nói chuyện.
Lan Nô Triết cùng Lam Đặc cũng không có thành ý lưu khách, liền nói vài câu chào hỏi rồi tiễn bọn họ ra khỏi trang viên.
“Ngươi nói xem, lần này vương tới rốt cuộc vì cái gì, thật là vì lo lắng cho phụ thân mới tới hỏi thăm sao?” Nhìn thấy đội ngũ đi xa, Lan Nô Triết mới quay qua hỏi Lam Đặc.
Lam Đặc bĩu môi: “Một nửa với một nửa đi.”
“Cái gì gọi là một nửa với một nửa? Ngươi không nói chuyện thẳng thắng được sao, già rồi cứ thích nói một nửa.” Lan Nô Triết trừng ông.
“Ngươi thích nghe hay không nghe.” Lam Đặc trợn mắt, xoay người trở về.
Lan Nô Triết vội vàng theo sau: “Đương nhiên muốn nghe, nói mau, bằng không ta nguyền rủa Na Cổ giải phẫu không thành công!”
Nghe thấy lời nói độc ác từ miệng cậu, Lam Đặc lập tức tạc mao: “Ngươi lập lại lần nữa, ngươi nói lần nữa xem, tin hay không ta lập tức cắn chết ngươi.”
“Lam Đặc, bình tĩnh một chút, ta là thiếu chủ tử của ngươi a, ngươi không thể đeo tội danh giết chủ trên lưng a.” Lan Nô Triết vội vàng an ủi.
“Hừ.”
“Ngươi đừng đi nhanh như vậy a, còn chưa nói một nửa một nửa là ý gì a.” Lan Nô Triết đuổi theo Lam Đặc vào tiền sảnh, lập tức nhìn thấy một tiểu cầu từ trong đi ra, chậm rãi tiến về phía này, Lan Nô Triết mỉm cười đón lấy, ôm lấy viên thịt cầu: “Tiểu tử, tỉnh ngủ rồi?”
Tiểu béo tựa vào trên vai Lan Nô Triết, nhu thuật gật đầu.
Nhìn thấy tiểu sủng mập mạp, Lam Đặc ghét bỏ đi tới ngồi xuống sô pha, sau đó mới chậm rì rì nói: “Lý Đức tới xem phụ thân ngươi là thật, đến thám thính tình huống cũng là thật.”
Lan Nô Triết ôm tiểu béo theo sau ngồi vào sô pha, lại bảo người mang tới chút đồ ăn đút cho tiểu béo.
“Muốn thám thính tình huống thì cần gì phải tự mình đến, này không phải càng làm người ta nghi ngờ sao.” Lan Nô Triết khó hiểu.
Lam Đặc quay đầu lại nhìn tiểu béo, rốt cuộc nhịn không được đưa tay lên mặt cậu véo một phen, cảm giác thịt mềm nhũn trong tay làm Lam Đặc cả người nổi đầy da gà: “Ngươi không để nó béo thêm một chút sao!”
“Không được, như vầy vừa vặn, còn béo nữa sẽ không đi được.” Cậu vẫn thích mang theo cơ thể tròn vo của tiểu béo đi tản bộ khắp nơi.
Lam Đặc xem thường, sờ soạng máy liên lạc, dặn dò người âm thầm đi theo vương, sau đó mới nói với Lan Nô Triết: “Vương tới là xem chúng ta có hoài nghi cậu ta hay không, nếu ta đoán không sai, kế tiếp cậu ta sẽ tới tìm người bắt tiểu Kì.”
Lan Nô Triết không đồng ý: “Thế cậu ta làm vậy không phải để lộ manh mối sao, vương không ngốc như vậy đi.”
Lam Đặc nhìn cậu liếc mắt một cái, lắc đầu thở dài nói: “Cậu ta quả thật không ngu ngốc như ngươi.”
Lan Nô Triết nhụt chí, không tiếng động trừng mắt.
“Cậu ta nhất định biết người Lan gia sẽ theo dõi vì thế cậu ta càng phải đi tìm người đã bắt tiểu Kì, biểu hiện càng lớn lại càng chứng minh cậu ta không có quan hệ tới việc này, là trong sạch, nếu cậu ta cùng người nọ thông đồng nhất định sẽ để người nọ có đường rút lui.”
“Cậu ta trong sạch thật sao?”
Lam Đặc cười nhạo: “Quỷ biết.”
“Vậy ngươi nhất định biết.” Lan Nô Triết lạnh nhạt tổng kết.
Lam Đặc buồn bực: “Ngươi mới là quỷ!”
Lý Đức vừa lên phi thuyền liền buông tay Niên Vân, trầm mặt nhìn ngoài cửa sổ, Niên Vân mím môi, do dự một chút nhưng vẫn quyết định tiến tới hỏi: “Y thế nào?”
Lý Đức quét mắt liếc mắt nhìn, hừ lạnh nói: “Cũng không có gì, chính là bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người.”
Niên Vân sửng sốt, thấp giọng lẩm bẩm: “Người kia, thực sự quan trọng như vậy?”
Lý Đức đột nhiên cười hắc hắc thật quái dị, quay đầu lại chăm chú nhìn Niên Vân: “Niên Vân, ta phát hiện chúng ta rất giống nhau.” Quay đầu lại tiếp tục nhìn ngoài cửa số, còn nói thêm một câu: “Đáng thương giống nhau.”
Niên Vân cúi đầu, trầm mặc không nói, một lát sau mới nghe thấy Lý Đức nhẹ giọng nói: “Niên Vân, chết tâm đi, cả đời này y đã có người khác rồi.”
Niên Vân đột nhiên ngẩng đầu, cười đến dị thường lãnh diễm: “Lời này ngươi tự nói cho mình nghe đi.”
Sắc mặt Lý Đức đột nhiên trầm xuống, nâng tay hung hăng tát lên mặt Niên Vân, ‘ba’ một tiếng, mặt Niên Vân lệch qua một bên, dấu bàn tay năm ngón hồng hồng chầm chậm xuất hiện trên gương mặt trắng nõn của cậu.
Chỉ nghe thấy Lý Đức lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tiện nhân.”
Ta là tiện nhân, ngươi không phải sao! Xoa gương mặt bỏng rát, Niên Vân thầm bật cười trong lòng.
Phi thuyền chạy không bao lâu, Lý Đức liền phân phó người vòng qua hướng khác, Niên Vân nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mơ hồ nhớ ra đây là hướng tới Khách Lỗ gia, trước đây cậu từng bị Lý Đức phái tới nơi này truyền tin cho Khách Lỗ Phi.
Khách Lỗ Phi mấy ngày nay hiếm có dịp ngoan ngoãn ở trong nhà, không ra ngoài ăn chơi đàng điếm, người trong Khách Lỗ gia cảm thấy rất quái dị, chẳng lẽ hôm nay sắp có mưa, hay thái dương mọc từ phía tây, mẹ của hắn rất lo lắng không biết đứa con bảo bối có phải sinh bệnh gì hay không, sống chết gì cũng muốn kéo hắn tới bệnh viện kiểm tra.
Hôm nay Khách Lỗ Phỉ không ra ngoài lêu lổng như bình thường, ôm hai tiểu sủng ngủ cả ngày, đột nhiên có hạ nhân vội vàng chạy tới gọi hắn dậy, nói là Nạp Tây Vương tìm hắn, tin tức này làm hắn sợ tới mức té từ trên giường xuống.
Rối loạn một trận xong, Phi thiếu rốt cuộc cũng quần áo chỉnh tề ở trong phòng khách chào hỏi Lý Đức.
Bảo mọi người lui ra sau, trên mặt Lý Đức lộ ra biểu tình bí hiểm, tựa tiếu phi tiếu nhìn Phi thiếu, vẻ mặt Phi thiếu vô cùng cung kính, chính là không hiểu vì sao Vương lại hào phóng như vậy tới tận nhà gặp hắn, phải biết là, chuyện hai người bọn họ hợp mưu không thể để người khác biết a!
“Khách Lỗ Phi, không ngờ ngươi làm việc thật gọn gàng.” Lý Đức hớp một ngụm trà, mỉm cười.
Khách Lỗ Phi nơm nớp lo sợ đứng một bên, cười đáp: “Chuyện tình vương phân phó, ta đương nhiên phải gắng hết sức.”
Lý Đức thiêu mi nhìn hắn, cười nói: “Ta phân phó ngươi làm việc khi nào?”
Khách Lỗ Phi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lý Đức: “Ngày đó ngươi không phải bảo Niên Vân tới đây tìm ta sao? !” Nghĩ thầm, Vương sao lại trở mặt như vậy làm hắn xem đến hồ đồ.
Lý Đức phất tay đánh gảy lời hắn, nói: “Người đâu? Ta muốn thấy.”
Khách Lỗ Phi vội vàng gật đầu: “Vương đi theo ta…………”
Nhan Tử Kì cảm thấy cả người cứ mê man, hắn hẳn đã bị nhốt vài ngày đi, trong phòng không có cửa sổ không thể quan sát bên ngoài, vì thế Nhan Tử Kì không hề có khái niệm thời gian, chỉ biết ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, không choáng mới là lạ.
Bình thường khi tới bữa cơm sẽ có người đưa vào một loại trái cây có màu xanh lá từ cái lỗ nhỏ bên dưới cánh cửa, Nhan Tử Kì không khách khí với bọn họ, đưa tới bao nhiêu hắn ăn bấy nhiêu, hắn còn phải giữ thể lực để chờ Lan Nô Tu Đốn tới cứu.
Bất quá hôm nay đã muộn vẫn không có người đem cơm tới, Nhan Tử Kì đang cảm thấy buồn bực thì nghe thấy cửa răng rắc một tiếng, mở ra, Nhan Tử Kì nhìn chằm chằm cánh cửa mở ra mà sững sờ, hắn còn tưởng nó vĩnh viễn sẽ không mở ra, thậm chí nhiều lần hắn ảo tưởng khi dã thú đại thúc tới cứu mình có lẽ sẽ trực tiếp nổ tung phòng nhỏ này!
Chờ cửa mở ra hoàn toàn, thấy rõ bộ dáng người tiến vào, Nhan Tử Kì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Lý Đức người này hắn cũng đã quá quen thuộc, lần trước suýt chút nữa bị khinh bạc, mà người bên cạnh Lý Đức, Nhan Tử Kì nhớ lại một chút, là tên lưu manh gặp trong tiệm trang sức dã thú đại thúc dắt mình đi.
Được rồi, hắn tới Nạp Tây lâu như vậy, đắc tội cũng chỉ có hai người này, không còn ai nữa, kỳ thật hắn nên sớm đoán ra, chính là, Nhan Tử Kì hắn có gì mà hai vị đại nhân vật này phải liên thủ đối phó a? Chẳng lẽ bởi vì sau lưng hắn có chỗ dựa quá vững chắc sao?
“Xem ra ngươi thật tự tại.” Ánh mắt Lý Đức liếc một vòng căn phòng nhỏ, mỉm cười hướng Nhan Tử Kì nói.
Nhan Tử Kì bĩu môi: “Đây cũng là nhờ phúc của ngươi.”
Lý Đức vẫn tươi cười như cũ: “Ta còn có thể cho ngươi càng thoải mái hơn nữa.”
“Cảm tạ, ta ra sao cũng không nhọc công ngươi lo lắng.” Bị ngươi lo lắng mới gọi là đau khổ, Nhan Tử Kì không kiên nhẫn nghĩ.
“Nhan Tử Kì, ta giết ngươi đơn giản như giết một con sâu vậy, ngươi tin không.” Lý Đưa đưa tay nắm lấy cằm Nhan Tử Kì, lại bị hắn hung hăng gạt bỏ.
Chỉ nghe thấy Nhan Tử Kì cười cười nói: “Nếu ngươi muốn giết ta cũng sẽ không chờ tới tận bây giờ.”
Lý Đức híp mắt nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Nhan Tử Kì, ngươi có thể không chết, chỉ cần ngươi rời khỏi Lan Nô Tu Đốn.”
“Hắc hắc, vậy ngươi vẫn để ta chết đi, phải biết rằng, không được gặp y, ta sống không bằng chết.” Nhan Tử Kì nói xong lời này, trong lòng cười thầm, nghĩ rằng mình nói ra lời thổ lộ sâu sắc như vậy đáng tiếc dã thú đại thúc lại không nghe được, nếu nghe thấy không biết sẽ vui sướng cỡ nào.
Lý Đức nhìn bộ dáng thâm tình của hắn mà ghê tởm, hung hăng liếc mắt một cái, lập tức xoay người rời đi.
Khách Lỗ Phi nhìn thấy hai người đấu khẩu ù ù cạc cạc chả hiểu gì, mãi đến khi Lý Đức xoay người đi hắn mới đau đầu theo sau.