Nhan Tử Kì được đưa tới bệnh viện hàng đầu Nạp Tây, nơi này lại không có bác sĩ chuyên khoa nhân loại vì thế khẩn cấp triệu các bác sĩ am hiểu lãnh vực y học nhân loại tới, Hạ Tạp Áo cũng là một trong số đó.
Làm bằng hữu, Hạ Tạp Áo cũng rất hi vọng có thể thường xuyên gặp Nhan Tử Kì nhưng nếu cứ phải gặp trong bệnh viện thế này thì quả thực là càng ít gặp càng tốt.
Hạ Tạp Áo cùng các chuyên gia khác chuẩn đoán nguyên nhân hôn mê đi ra liền gặp Lan Nô Tu Đốn vội vã chạy tới, khí thế của gia chủ Lan gia giống như muốn ăn thịt người, chỉ thấy y tóm lấy vị quản gia nhà mình quát: “Một người đang tốt đẹp ở nhà cũng có thể gặp chuyện không may, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì!”
Lam Đặc bị túm áo, gian nan nuốt nước miếng: “Hắn uống thuốc của Na Cổ, sau đó liền hôn mê.”
“Thuốc gì?”
“Là thuốc Luân Ất kê.”
“Luân Ất đâu? Bắt hắn tới đây cho ta, hỏi hắn rốt cuộc đã kê ra loại độc dược gì!” Lan Nô Tu Đốn hổn hển nói.
Lam Đặc cùng Na Cổ đồng thời hắc tuyến, cái gì mà độc dược a, thuốc này Na Cổ từ khi xuất viện vẫn uống tới giờ, căn bản không bị gì.
“Ta đã cho người đi tìm Luân Ất, bây giờ nghe bác sĩ nói xem thế nào.” Lam Đặc nhắc nhở chủ tử đã mất đi lí trí của mình, nhóm bác sĩ đã đứng chờ bên cạnh rất lâu.
Lan Nô Tu Đốn hít sâu, cố gắng ức chế mớ hỗn loạn trong đầu, quay lại nhìn bác sĩ: “Hiện tại tình huống thế nào?”
Nhóm bác sĩ chuyên khoa bị ánh mắt lạnh lùng của y làm sợ tới mức cúi gập đầu, cuối cùng vẫn là Hạ Tạp Áo gan lớn hơn một chút nói: “Nhan Tử Kì uống là thuốc ức chế gien, thuốc này đối với thú nhân bình thường mà nói thì có thể tiếp nhận được, nhưng đối với nhân loại yếu ớt thì nó là độc dược lấy mạng, phải mau chóng tiến hành trị liệu, bằng không một khi gien phát sinh biến đổi, hậu quả khó mà lường trước.”
Mọi người nghe xong đều ngây ngẩn cả người, Lan Nô Tu Đốn mím chặt môi, ánh mắt phủ một lớp sương mờ làm người ta thấy kinh hồn bạt vía, Na Cổ ngồi bệch xuống ghế: “Tại ta, đều do ta, ta nên uống thuốc xong rồi mới ra ngoài.”
Lam Đặc vỗ vai ông, im lặng an ủi.
Sau một trận trầm mặc, vẫn là Lan Nô Tu Đốn mở miệng: “Nếu là Luân Ất kê đơn, để hắn tới trị.” Sau đó y hỏi Hạ Tạp Áo: “Tiểu tử kia trước mắt có nguy hiểm không?”
“Đã tiến vào trạng thái hôn mê sâu.”
Nắm tay Lan Nô Tu Đốn siết chặt thành quyền: “Trước mắt có thể áp dụng biện pháp trị liệu gì cứ dùng hết, ít nhất phải cố gắng kéo dài tới khi Luân Ất tới.”
“Đã biết.” Hạ Tạp Áo gật gật đầu, cùng các chuyên gia khác trở vào nghiên cứu phương án trị liệu.
Quá trình chờ đợi làm người ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi, Lan Nô Tu Đốn đi qua đi lại, thường xuyên hỏi đã tìm thấy Luân Ất chưa, Na Cổ im lặng ngẩn người trên ghế, ông nhớ tới lúc Nhan Tử Kì vừa bị đưa tới hậu hoa viên, rõ ràng sợ muốn chết lại ra vẻ kiên cường, sau đó phát hiện mình không có ác ý liền an tâm hòa hợp ở chung với ông, ngẫu nhiên sẽ có lúc để lộ ra biểu tình nhớ nhà làm tâm ông cũng đau theo, nguyên bản cuộc sống đã mang một màu xám xịt, có Nhan Tử Kì gia nhập liền giống như nhuộm thêm vài gam màu sắc.
Tiểu Kì, ngươi sẽ tốt, sẽ tốt! Na Cổ nắm chặt tay, im lặng cầu nguyện.
Luân Ất có thể nói là bị trói tới, lúc tới quần áo còn không chỉnh, hình như bị lôi từ trên giường tới, Luân Ất mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng triệu hắn tới là Lan Nô Tu Đốn vì thế không dám có nửa điểm chậm trễ.
“Sao lại thế này, có chuyện gì xảy ra!” Luân Ất không hiểu gì, trên đường tới nghĩ là Na Cổ phát sinh chuyện gì, nhưng lúc này nhìn thấy Na Cổ, phát hiện người rất hảo, so với trước kia còn có tinh thần hơn, kia là ai sinh bệnh mà vội vã chộp hắn tới a.
Lan Nô Tu Đốn không nói hai lời, túm lấy Luân Ất đẩy mạnh vào phòng hội nghị, bên trong có bọn Hạ Tạp Áo, Lan Nô Tu Đốn liền nói với anh: “Kể lại tình huống cho hắn nghe một chút, ta phải mau chóng nhìn thấy tiểu tử kia hoạt bát khỏe mạnh.”
Lan Nô Tu Đốn nói xong cũng không rời đi, ở trong phòng tìm một cái ghế ngồi xuống, lần này ngồi xuống kéo dài suốt một ngày một đêm, trong thời gian đó Luân Ất có ra báo cáo tiến độ trị liệu vài lần, còn xin một ít chỉ thị quan trọng.
“Bởi vì tác dụng của dược vật, kết cấu gien đã bắt đầu xuất hiện biến dị, chúng ta chuẩn bị tiến hành trị liệu, song song đó sẽ biến đổi một ít, xin yên tâm, ta đối với loại phẫu thuật này có lòng tin trăm phần trăm thành công.”
Lan Nô Tu Đốn hơi nhíu mi liếc hắn, thản nhiên nói: “Nếu không thành công, ngươi cũng không cần bước ra khỏi phòng giải phẫu.” Trực tiếp tự sát đi.
Luân Ất buồn bực, đối với một bác sĩ sắp tiến hành phẫu thuật mà nói, tâm tình tốt cũng rất quan trọng a, người này lại còn uy hiếp như vậy, không sợ hắn vì áp lực quá lớn mà xảy ra sai sót sao! Bất quá oán giận thì oán giận, Luân Ất vẫn cẩn thận cam đoan: “Xin yên tâm.”
Lan Nô Tu Đốn đột nhiên nhớ tới một việc, gọi Luân ất đang chuẩn bị rời đi, ghé vào tai hắn nói vài câu, Luân Ất nghe xong ngạc nhiên nhíu mày, sau đó cười cười nói: “Ta đã biết.”
Bên ngoài phòng hội nghị, sắc trời đã tối sầm, Lam Đặc từng vài lần vào gọi y đi ăn cơm đều bị cự tuyệt, tiểu tử kia ở trong phòng phẫu thuật còn chưa biết sinh tử, y sao có thể nuốt trôi.
Từ sau khi cùng Nhan Tử Kì ở một chỗ, Lan Nô Tu Đốn liền có một loại nhận thức, đời này chính mình bại trong tay tiểu gia hỏa kia, đối phương không cần giở thủ đoạn gì, chỉ cần cười nhẹ một cái hay một ánh mắt cũng đủ để y choáng váng đầu óc.
Cảm giác như vậy đối với Lan Nô Tu Đốn là vô cùng mới mẻ, từ nhỏ đến lớn, bởi vì thân phận nên y có thể dễ dàng đoạt được những thứ người khác không thể chạm tới, bởi vì quá dễ dàng ngược lại càng mất đi hứng thú, vì thế nhiệt tình của y với thế giới ngày ngày càng nhợt nhạt.
Trong trí nhớ của y, thứ làm y có ấn tượng sâu sắc lại sôi trào nhiệt huyết chính là lần gặp gỡ và thuần hóa Tái Á, quá trình thuần hóa tràn ngập huyết tinh, song sinh với Tái Á là Phổ Tư, một kẻ hung bạo, muốn đánh thắng nó Lan Nô Tu Đốn quả thật mất không ít khí lực, lúc ấy còn bị thương rất nghiêm trọng, đó là sự kiện duy nhất y nhớ rõ, y nghĩ sau này mình cũng không còn khả năng gặp gỡ chuyện thú vị hơn.
Nhưng y đã sai lầm rồi, Nhan Tử Kì xuất hiện làm y cảm thấy cuộc sống này đột nhiên trở nên vô cùng thú vị…….
Lúc mới đầu tuy rằng không tình nguyện, lại vì e sợ mà mỗi đêm không thể không ở cùng y, có khi bị bắt nghe mãi một bản sáo mà hé ra gương mặt buồn ngủ, có khi lại khiêu vũ cho y xem.
Sau đó dần dần quen thuộc, khi không còn e sợ y cư nhiên mượn oai hùm mà đùa giỡn, bộ dạng đắc ý kia làm tâm y ngứa ngáy.
Khi bọn họ chân chính ở cùng nhau, tiểu tử kia thường xuyên bày ra tư thế quyến rũ khiêu khích càng làm cho y muốn hung hăng chà đạp một phen…………..
Tất cả những việc tốt đẹp đã trải qua đều khắc cốt ghi tâm, y đã quen với những ngày có tiểu tử kia làm bạn, cũng đã quen với việc tận hưởng cuộc sống tươi mới này, y không dám tưởng tượng cuộc sống của mình sau khi mất đi tiểu tử kia, thật sự không dám nghĩ tới.
Bởi vì thần kinh quá căng thẳng làm Lan Nô Tu Đốn cảm thấy cả người có chút choáng váng, kỳ thật nhiều năm ở trên thương trường, dạng sóng gió gì mà y chưa từng thấy qua, nhưng đối với y đó chỉ là căn bản lướt qua lớp lông, mà tiểu tử kia hoàn toàn bất đồng, sự tồn tại của hắn đã ăn sâu vào xương tủy, một khi mất đi là đau đớn thấu xương.
Vì thế khi Luân Ất nhẹ nhõm đi tới báo cáo cho y biết hết thảy đều thuận lợi, Lan Nô Tu Đốn có cảm giác ngẩn ngơ.
Khi nhìn thấy tiểu tử đang an tường ngủ trên chiếc giường trắng tinh, Lan Nô Tu Đốn cảm thấy trái tim mình run rẩy, y bên ngoài hoảng hốt lo sợ như vậy tiểu gia hỏa này vẻ mặt khi ngủ lại hạnh phúc như vậy, quả thực đáng giận.
Tuy là oán giận nhưng bàn tay to xoa khuôn mặt hắn lại vô cùng ôn nhu.
“Thật sự không có việc gì?” Chỉ nghe thấy y khàn khàn hỏi Luân Ất đứng đó không xa.
Có người nghi ngờ y thuật của mình, Luân Ất thật rất buồn bực, bất quá ai biểu người nghi ngờ hắn lại là nhân vật không thể đắc tội a, chỉ có thể giải thích lần nữa: “Không có việc gì, nếu như không có chuyển biến gì bất ngờ thì hắn còn có thể sống lâu hơn ngươi.”
Tuy nói là đã không còn vấn đề gì nhưng sau khi Nhan Tử Kì phẫu thuật xong vẫn hôn mê vài ngày làm người nhà Lan gia đã quen có sự tồn tại của hắn bên cạnh phi thường khó chịu, chuyện đầu tiên là tìm Luân Ất hỏi khi nào tiểu Kì mới tỉnh, không chiếm được kết quả vừa lòng thì hung tợn mắng Luân Ất là lang băm, Luân Ất nguyên bản vô cùng tự tin về y thuật của mình, nhưng vài ngày nay liên tục bị oanh tạc hắn cư nhiên bắt đầu dao động: chẳng lẽ ta thật là lang băm sao? Luân Ất rối rắm, cảm thấy nếu Nhan Tử Kì còn không tỉnh lại hắn có thể lưu lạc đến mức ngay cả lang băm cũng không bằng.
Lúc Nhan Tử Kì tỉnh lại là một buổi sáng sớm tốt đẹp, ánh sáng nhu hòa lọt vào phòng bệnh làm cả căn phòng đều bừng sáng, Nhan Tử Kì cảm thấy mình đã có một giấc mộng rất dài, mơ thấy những chuyện khi mình còn bé, mơ thấy lúc mình khiêu vũ trên sân khấu, nhiều nhất chính là những lúc mình ở bên cạnh Lan Nô Tu Đốn, một giấc mộng dài, như cả một đời, lúc tỉnh lại trong lòng có chút chua xót.
“Tiểu tử, tỉnh?” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai.
Nhan Tử Kì miễn cưỡng mở to mắt liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, há mồm muốn nói lại phát hiện ra miệng lưỡi có chút khô khan.
Lan Nô Tu Đốn nhuần nhuyễn bưng tới một ly nước, nhẹ nhàng nâng hắn dậy uy nước, hành động vô cùng cẩn thận giống như y đang chạm vào một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
“Ta làm sao vậy?” Uống vào chút nước, Nhan Tử Kì lúc này mới tìm lại được âm thanh của mình.
Đầu sỏ làm mọi người sợ chết khiếp lúc này lại rất vô tội hỏi y làm sao vậy, thật sự là đáng đánh đòn a!
“Còn thế nào, chính là suýt chút nữa hù chết Na Cổ.” Lan Nô Tu Đốn đặt ly nước qua một bên, xoay người ôm lấy cơ thể mềm mại của hắn vào lòng, y chính là tưởng niệm rất lâu rồi.
“Đúng rồi, ta chỉ nhớ là uống hết trà của hắn, sau đó cái gì cũng không biết.” Nhan Tử Kì cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng trí nhớ chỉ dừng lại ở đấy.
“Kia không phải trà, là thuốc của Na Cổ, ngươi uống nó suýt nữa chết rồi.” Lan Nô Tu Đốn bất đắc dĩ thở dài, ôm hắn càng chặt hơn.
“Ách…… nghiêm trọng vậy sao? !” Khó trách khi mình tỉnh lại, lại nằm trên giường bệnh, khó trách cả người mềm nhũn không còn chút khí lực, hóa ra là trong khi mất đi ý thức hắn đang đứng giữa lằn ranh sinh tử a! !