Hắn biết được cô nghĩ gì, thấy có chút không vui.
Tôn Bách Thần vừa giỏi giang vừa đẹp trai, người ta biết được hắn là người yêu cô thì đã sao? Có gì mất mặt đâu chứ?
“Không phải sợ.
Em đâu phải ngoại tình với đàn ông đã có vợ, sao phải lén lút?”
Tôn Bách Thần nói vậy, Mạn Nghiên mới thả lỏng hơn chút, tùy ý để hắn nắm tay.
Cô với hắn đi mua quần áo, giày dép dành cho cặp đôi, mua nhiều đến mức mặc một năm không biết đã hết chưa nữa!
Tôn Bách Thần nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy có chút không hài lòng.
Chẳng là cô mặc chiếc áo croptop, nên lúc rướn người lên sẽ để lộ vòng eo con kiến tuyệt đẹp, mà hắn lại không muốn để người khác thấy.
Vậy là Tôn Bách Thần cởi áo vest ra, choàng lên cho Mạn Nghiên.
Đến lúc lên thang cuốn, hắn giơ tay ra muốn bế cô.
Mạn Nghiên ngại nên không muốn, hắn mặc kệ, cứ thế nhấc bổng cố lên.
Bởi vì hắn thấy mấy tên đàn ông kia cứ chú ý đến cô từ nãy giờ.
Có kẻ còn thèm thuồng ra mặt!
Cô ôm lấy cổ hắn, hai chân ôm chặt lấy eo Tôn Bách Thần, để hắn bế mình đi lên thang cuốn.
Tôn Bách Thần lên lầu trên, tìm đến gian hàng ẩm thực, hai người ghé vào trong, ăn trưa rồi mới rời khỏi.
Cả buổi chiều Tôn Bách Thần và Mạn Nghiên đi công viên nước, chơi đã đến tận bảy giờ tối.
Về nhà, hai người mệt rã, liền gọi đồ ăn ở bên ngoài.
Mạn Nghiên nghĩ đến chuyện đi du học mà thầy trưởng khoa nói với cô, quyết định kể cho Tôn Bách Thần nghe.
Cô muốn lắng nghe ý kiến từ hắn!
Mạn Nghiên vừa nói xong, Tôn Bách Thần buông đũa trên tay xuống, nghiêm túc nói:
“Không đi đâu cả.
Tối qua không phải nói học xong sẽ gả cho anh sao? Cơ hội tốt gì chứ? Em cứ ngoan ngoãn làm bà Tôn, sau này em muốn làm chức vụ gì ở Tôn thị, anh đều cho em.”
Mạn Nghiên bĩu môi, định dụ dỗ cô sao?
“Làm chủ tịch thì sao? Anh cho em chứ?” Cô nói đùa.
“Cho! Em làm chủ tịch, còn anh làm chồng em.”
Cô phì cười, không nghĩ hắn lại dễ dãi như thế.
Đến lượt Tôn Bách Thần có chuyện muốn cho cô biết.
Hắn nói với Mạn Nghiên về Diệp Mộc Hoa, nói cuối tháng này cô ta sẽ về đây.
Hắn muốn cho cô biết trước để Mạn Nghiên có được tâm trạng thoải mái nhất.
“Diệp Mộc Hoa chỉ về ít hôm thôi, rồi sẽ quay về Anh.
Em không cần nghĩ ngợi nhiều đâu.”
“Em đâu có nghĩ gì đâu chứ? Dù sao chỉ là em gái của người yêu cũ, chứ đâu phải người yêu cũ.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, nhưng Tôn Bách Thần vẫn nghe ra chút vị giấm chua.
Hắn cười cười, véo nhẹ má cô:
“Ngoan.
Đến lúc đó anh sẽ giới thiệu thân phận của em cho Mộc Hoa biết.”
Mạn Nghiên sau một tuần ôn thi chăm chỉ, cô đã có một kỳ thi vô cùng thuận lợi.
Nhìn cô học hành vất vả, thức khuya dậy sớm, Tôn Bách Thần thấy xót xa trong lòng.
Hắn mua đủ thứ để cô ăn tẩm bổ, vừa để cô không bị kiệt sức vì mệt, vừa muốn vỗ béo cô thêm một chút.
Mạn Nghiên vừa thi xong môn cuối cùng.
Từ ngày mai cô sẽ bước vào kỳ nghỉ lễ hai tuần, trước khi vào năm học mới.
Tuần sau là đến giỗ của cha mẹ, cô muốn cùng Tôn Bách Thần về quê, ra mộ thắp cho ông bà một nén nhang, xem như chính thức chào hỏi.
Tôn Bách Thần đến tận trường đón Mạn Nghiên, hắn đậu xe trước cổng chính, nơi mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy nhất.
“Mạn Nghiên.” Hắn vẫy tay ra hiệu cho cô.
Chưa kịp để cô phản ứng lại, hắn.
nói tiếp:
“Có mệt không? Hôm nay em làm bài tốt chứ?”.
Danh Sách Chương: