“Cháu gái tôi, cả con của nó nữa...!Sao phải khổ vậy chứ? Nếu cậu còn chút lương tâm, vậy hãy đi tìm cách sửa chữa sai lầm đi! Được hay không, còn phải xem duyên nợ của cậu với nó nữa.” Dì Hạ vừa khóc vừa mếu, mặc cho Tôn Bách Thần đang đứng như chết lặng ở kia, bà quay người rời đi.
Trái tim hắn rung rinh, cảm xúc xen lẫn buồn vui, không sao tả được.
Hắn bối rối mơ hồ, lời của dì Hạ nghe như sét đánh ngang tai, Tôn Bách Thần không dám tin đó là sự thật.
Mạn Nghiên với hắn có chung một đứa con gái sao? Trời ơi, tại sao năm đó cô không nói cho hắn biết chứ? Nếu như cô nói, Tôn Bách Thần đã chẳng đẩy hai mẹ con cô đi xa như vậy...!
Dì Hạ không nói cho Tôn Bách Thần biết địa chỉ cụ thể của Mạn Nghiên ở bên Úc, vì căn bản bà cũng không rõ.
Hắn muốn lập tức bay sang đó để gặp hai mẹ con cô, nhưng giữa biển trời rộng lớn, biết phải tìm họ ở nơi đâu?
Con gái hắn đang bị bệnh, chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng đủ khiến lồng ngực trái của Tôn Bách Thần đau nhói lên rồi.
Hắn chợt nhớ đến điều gì đó, rồi chạy nhanh ra khỏi nghĩa trang, lái xe một mạch trở về con hẻm quen thuộc.
Hơn mười giờ tối, trong ánh đèn chập choạng hai bên đường, Tôn Bách Thần thất thểu chạy một mạch đến trước cổng nhà An Yên, điên cuồng gõ cửa.
Tầm mấy phút sau, có người ra mở cửa cho hắn, trên tay còn cầm theo một cây gậy dài như để phòng trường hợp có kẻ đến quấy rối.
Là Tiểu Minh!
Thằng bé cảnh giác nhìn tên đàn ông đứng trước cổng nhà mình, cẩn thận.
dè chừng.
Đến khi xác định người kia là Tôn Bách Thần, cậu mới buông lỏng cây gậy trong tay, thay vào đó, khuôn mặt Tiểu Minh lộ ra mấy phần chán ghét, giọng điệu không chút khách khí, hỏi lớn:
“Tối thế này rồi, chú còn đến đây làm gì? Buổi chiều không phải đã về rồi sao?”
“An Yên đâu? Cho chú gặp chị của cháu đi.”
Tiểu Minh nheo mắt nhìn Tôn Bách Thần, bàn tay dấm dứ định đấm cho hắn.
một cái.
Nhưng nghĩ lại nếu bị tên đàn ông khỏe mạnh kia đánh lại chắc sẽ đau lắm, nên cậu cố nhịn cơn tức giận xuống.
Dẫu vậy, khẩu khí của thằng bé vẫn không hề giảm đi.
Hai tay cậu chống nạnh, hếch mặt cau có, đáp:
“Chú gặp chị tôi làm gì chứ?”
Tiểu Minh tuy còn nhỏ, với mấy chuyện người lớn không thể hiểu hết được, nhưng thằng bé đủ thông minh để biết Tôn Bách Thần chính là nguyên nhân khiến Mạn Nghiên đi suốt mấy năm trời không thèm về thăm cậu.
Hôm cô kéo vali rời khỏi, khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, vậy mà Tiểu Minh lại không thấy Tôn Bách Thần đầu.
Mấy tháng sau đó, hắn đều từ thành phố một mình xuống đây.
Cậu nhìn thái độ khinh khỉnh của chú Hứa Văn và dì Hạ dành cho Tôn Bách Thần, bèn hiểu ra suy đoán của mình là đúng.
Trong lòng Tiểu Minh đinh ninh một điều rằng hắn đã làm tổn thương nghiêm trọng đến chị đẹp của mình.
Vì vậy, thái độ của thằng bé dành cho Tôn Bách Thần ngày càng thêm gay gắt.
Hôm nay trời tối mò, hắn lại đến tận nhà tìm chị gái An Yên của cậu, là có ý gì đây?
“Chú muốn hỏi thăm về chuyện của Mạn Nghiên.
Chú đang rất gấp, xin cháu đấy!”
Tôn Bách Thần hạ mình khẩn cầu một đứa nhóc chỉ đáng tuổi con trai mình, đủ để thấy hắn đã không tiếc lòng tự tôn của mình nữa.
Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ làm sao nhanh nhanh có thể gặp được Mạn Nghiên và con gái hắn, ôm chặt lấy hai người họ không buông tay nữa.
Có thể đã quá muộn màng, nhưng vẫn còn chút cơ hội, hắn bằng lòng thử!
Danh Sách Chương: