“Mạn Nghiên không vui thì tôi cũng không vui.
Vì thế em nên tiết chế lại hành động đi! Đừng có vượt quá giới của mình.” Hắn ném thẳng vào mặt Diệp Mộc Hoa mấy câu tuyệt tình.
Rồi quay sang Mạn Nghiên, dịu giọng:
“Bé con, chúng ta về phòng thôi.”
Diệp Mộc Hoa bấu chặt hai bàn tay vào đùi, đôi mắt lườm lườm về bóng lưng hai người.
Cô ta cứ nghĩ cả đời này Tôn Bách Thần sẽ không quên đi Mộc Trà, nhưng thật không ngờ có ngày hắn lại chiều chuộng một cô gái khác hết mực.
Cô ta không cam tâm.
Cho dù không có được Tôn Bách Thần, Diệp Mộc Hoa cũng phải giày vò hắn, không để hắn được yên ổn bên người khác.
Mạng của hắn là do chị gái cô ta cứu, vậy mà hắn dám quên sao?
“Tôn Bách Thần, đồ loại người vô ơn.” Cô ta nghiến chặt răng đầy căm phẫn.
Tôn Bách Thần ôm Mạn Nghiên lên phòng, nói mấy câu ngọt ngào để dỗ dành cô.
Hắn sợ cô hiểu lầm mình, nhưng cô đâu có lú lẫn đến vậy.
“Em đâu có trẻ con như vậy chứ! Không ghen nha.” Cô trả lời rất tự nhiên, giống như là không để ý thật.
Cứ tưởng Tôn Bách Thần sẽ vui, ai ngờ hắn bỗng thay đổi sắc mặt.
“Không ghen sao? Hừ hừ, cô gái khác đụng vào chồng em mà em không khen sao? Phải ghen!”.
Mặt cô đơ ra, cảm thấy Tôn Bách Thần thật khác người.
Ghen tuông phiền phức, người khác tránh còn không kịp, tại sao hắn lại mê đến thế?
Cô day day trán, mặc kệ hắn, định lấy đồ đi vào phòng tắm thì hắn ôm cô lại, siết mạnh vào vòng tay.
“Mau làm điệu bộ ghen tuông cho anh xem!”
Cái yêu cầu quái gì đây? Mạn Nghiện bắt đầu nhìn Tôn Bách Thần với một con mắt khác, bất giác cô rùng mình.
Đàn ông khi yêu, đúng là điên hết chỗ nói.
“Nhanh lên.
Em không làm, anh không cho em đi tắm.”
Mạn Nghiên hừ một tiếng, cô đâu biết ghen kiểu gì chứ? Cô gãi đầu, chợt nhớ đến hành động lúc sáng của hắn, không nói không rằng nhón chân cao lên, dán môi mình vào môi Tôn Bách Thần, bắt đầu cắn mút.
Ai ngờ hắn từ thế bị động thành chủ động, đẩy Mạn Nghiên về phía tủ, ngang nhiên ngấu nghiến đôi môi mềm.
Cô bị hắn hôn đến nghẹn thở, đầu óc quay cuồng, cả người bủn rủn bám vào cơ thể hắn.
Mạn Nghiên lấy lại ý thức, đẩy Tôn Bách Thần ra.
Cô hất cao mặt, bắt chước điệu bộ của hắn khi sáng.
“Sau này anh dám làm em giận, em hôn anh đến chán mới thôi!”
Tôn Bách Thần nheo mày, không phải câu này sáng nay hắn mới nói với cô sao?
“Vậy anh phải chọc em ghen mới được.
Càng hôn nhiều anh càng thích.”
“Anh...!anh..” Mạn Nghiên bặm môi bất lực.
Tôn Bách Thần rồi cũng tha cho cô đi tắm.
Mạn Nghiên tắm xong, còn được hắn sấy tóc cho.
Khoảng thời gian này hai người yêu nhau, phải nói cô thấy sướng tận chín tầng mây, cũng chỉ hi vọng sau này gả cho Tôn Bách Thần, hắn vẫn mãi đối xử tốt với cô như thế.
Đang ngồi sấy tóc, Tôn Bách Thần bỗng nhận được điện thoại, là của Diệp Mộc Hoa gọi.
Hắn phiền toái thở dài, sau đó mới mở lên nghe.
“Làm sao vậy?”
“Bách Thần, anh sang phòng em được không? Vòi nước...!vòi nước trong phòng tắm bị trục trặc, em không tắm được.”
Hắn nghe thấy tiếng nước chảy rè rè, thì biết vòi nước hư thật.
Nhưng mà đồ trong biệt thự của hắn toàn là hàng xịn, nếu như không có người dở trò, còn lâu mới hỏng được!
Tôn Bách Thần biết tỏng ý định của Diệp Mộc Hoa, song vẫn đồng ý sang phòng xem giúp cô ta.
Hắn không muốn ngày mai về Tôn gia, cô ta lại có cớ nói xằng bậy trước mặt Linh Châu để lợi dụng tình thương từ bà.
“Có đi theo không?” Hắn hỏi Mạn Nghiên.
Cô lắc đầu: “Anh đi sửa vòi nước, em theo làm gì chứ?
Bởi vì Mạn Nghiên hoàn toàn tin tưởng vào Tôn Bách Thần.
Danh Sách Chương: