Mục lục
Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Quan Thanh Tiêu Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173

Thanh Loan ngơ ngác nhìn anh ấy, tôi nghĩ cô ấy vẫn chưa nghe hiểu được hoàn toàn, nhưng chắc cũng hiểu sơ sơ ý anh tôi, cô ấy bĩu môi một cách đáng thương, đứng dậy lùi sang một bên.

“Thanh Tiêu, bà Thẩm bảo chúng ta qua đó nói chuyện, em có đi không?” Anh tôi khó chịu nhíu mày.

“Sao vậy? Nói chuyện thôi mà, đi thì đi… Sao anh có vẻ không muốn đi vậy?”

“Nói chuyện thì không có gì! Vấn đề là, bà ấy bảo chúng †a đến từ đường nhà họ Thẩm để nói chuyện! Mẹ nó, là muốn chúng ta dập đầu lạy sao? Anh không thèm nhận thân với nhà họ Thẩm đâu! Hơn nữa dựa theo bối phận thì nếu chúng ta dập đầu nhận thân rồi là phải gọi bà Thẩm là bà dì! Mẹ nó chứi” Anh tôi chẳng ưa gì bà Thẩm, không muốn nhận bà ta làm người thân.

Thanh Loan vội khuyên: “A, đó không phải là chuyện tốt sao, cho dù không hòa thuận thế nào thì cũng đâu thể gạt bỏ được huyết mạch, vì vận mệnh cũng sẽ có liên hệ với nhau thôi, có thể hòa thuận là điều tốt nhất! Hơn nữa… Nương nương là thê tử của đế quân đại nhân, cũng là chủ mẫu của Thanh Nhụy tỷ tỷ và tôi, cũng là người mà Thẩm gia phải đối đãi cung kính, không ai dám dùng bối phận để áp bức người đâu!”

Cho nên nương nương mau giúp tôi xin đi… Cô ấy nhìn tôi chớp mắt đáng thương.

Tôi giả vờ không thấy.

Anh tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, đế quân của các người là em rể của tôi, ít nhất đời này tôi còn có thể hô mưa gọi gió đúng không?”

Trên đường đến từ đường tôi thấy được một góc căn lầu, đó là nơi chuyên cung phụng Bắc Thái đế quân của Thẩm gia, một ngày dập đầu ba lần, sáng chiều hai nén hương.

Cung kính như thế chắc là do sự chăm sóc của Phong Ly Ngân hơn nửa thế kỷ này, cũng là nguyên nhân để Thẩm gia có thể có gia nghiệp như hôm nay.

Trong từ đường không có linh vị của mẹ, nhưng có ông bà ngoại, chúng tôi dập đầu cũng không lỗ, nhưng mà lúc kính trà cho bà Thẩm, tiếng gọi bà dì thì cứ cứng cả người.

Thấy tôi và anh tôi có Phong Ly Ngân làm chỗ dựa, bà ấy không làm khó gì chúng tôi, chỉ lạnh mặt bảo chúng tôi ngồi xuống nói chuyện.

“Hai đứa làm gì mà kết thù cùng mấy kẻ cản thi bên Tương Tây kia vậy? Vì sao hôm qua bọn họ lại dẫn xác sống đến trả thù?”

Anh tôi kể chuyện lúc vào thôn Hoàng Đạo, rồi chuyện thai đầu to gần đây cho bà Thẩm.

Vốn tưởng bà Thẩm sẽ mắng chúng tôi làm bậy, tăng thêm nghiệp chướng, ai ngờ bà chỉ hừ lạnh: “Mấy kẻ cản thi hai đứa gặp cũng không phải dòng chính thống, mà chỉ là bọn tà môn, sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối đầu cùng bọn họ”

Ý? Lời bà ấy nói là muốn cho chúng tôi ra mặt?”

“Bây giờ trong cái giới này đều nói Thẩm gia và Quan gia đã liên thủ, lúc hai đứa làm việc thì phải lượng sức mà làm, đừng làm mất mặt Thẩm gia, hiểu chưa?” Bà Thẩm không tình nguyện nói.

Khóe miệng anh tôi nhếch lên như muốn mắng chửi, tôi nhanh chóng ngăn cơn giận của anh lại, trả lời: “Cũng không có ai tới tìm chúng cháu làm việc đâu, phần lớn là chuyện làm ăn của bố thôi, sẽ không làm mất mặt nhà họ Thẩm”

Vẻ mặt bà Thẩm ôn hòa hơn, ngoắc tay với một nữ tu phía sau.

Vị nữ đệ tử kia lấy mấy quyển điển tịch tới, bà Thẩm nói rằng: “Đây là các cách vẽ u phù, về sau tự mình vẽ đi đừng đi ra ngoài mua nữa, cầm Ngọc toàn cơ của Thẩm gia mà còn đi mua bùa ở ngoài, thật là dọa người!”

Anh tôi vừa nghe, chỉ thiếu điều kêu lên “bà dì thân yêu”, một tờ u phù hơn mười nghìn tệ, nếu chúng tôi tự mình vẽ được thì tiết kiệm được biết bao nhiêu tiền!

“Còn nữa, sau này nhà họ Thẩm sẽ giới thiệu cho hai đứa vài người luyện đan, nhưng theo quy tắc cũ, phải giao một phần ba thu nhập cho nhà họ Thẩm, hiểu không?” Bà Thẩm đau đầu nhìn bọn tôi.

Chắc bà ấy cũng rất rối khi phải đưa ra quyết định này.

“..Bà uống lộn thuốc hả?” Anh tôi nói thẳng.

Bà Thẩm trừng mắt nhìn anh, sau đó ánh mắt dừng lại trên người tôi, chậm rãi nói: “Đế quân đại nhân xử phạt Thanh Nhụy rồi, chắc là sẽ lấy mạng của cô ta… Chúng †a luôn phục tùng mệnh lệnh của đế quân đại nhân, cũng muốn sớm tính toán bước tiếp theo”

“Tính toán thế nào?” Anh tôi cau mày nói: “Tôi nói trước, Thanh Tiêu nhà tôi họ Quan không phải họ Thẩm, nếu bà cho rằng để Thanh Tiêu trở lại Thẩm gia thì có thể cho.

đế quân đại nhân tiếp tục chiếu cố nhà họ Thẩm thì các người tính sai rồi”

“Hừ” Bà Thẩm hừ lạnh một tiếng, không nói gì phất tay áo bỏ đi.

Anh tôi kéo tôi ra khỏi nhà họ Thẩm: “Đi đi đi, nói chuyện với người nhà này mệt mỏi quá, chúng ta về thôi Thanh Tiêu, qua năm mới anh còn phải đến bệnh viện thực tập nữa”

Anh tôi nói thực tập, tôi còn tưởng anh nói đùa, nửa học kỳ trước chỉ ở nhà chơi game làm gian thương, bây giờ đi thực tập còn kịp không?

Ai ngờ vừa qua mùng bảy anh đã gom đồ đạc đi tới bệnh viện thực tập, là một bệnh viện lớn ở thành phố mới, thật sự thì anh tôi làm tôi không thể nào lường trước hết được.

Trong lúc tôi còn đang nghỉ đông, mỗi ngày ngồi trông.

cửa hàng, ông Trần đón vợ mình đến chăm sóc đứa trẻ kia, mỗi ngày làm việc, mua thức ăn nấu nước, dọn dẹp vườn nhà, rửa xe rửa chén cái gì cũng làm, ông ta nói chỉ lãnh một nửa tiền lương coi như là trả nợ cho bọn tôi, da mặt người này thật dày.

Nhưng nhìn ông ta mỗi ngày hôn chụt chụt với cái điện thoại, tôi cũng không muốn so đo với ông ấy.

Tôi còn phải giúp ông ta tiết kiệm để trả tiền cho Hứa Mặc Hàn đây.

Anh tôi đi thực. đến ngày thứ ba đã chịu không nổi gọi điện tố khổ với tôi: “Bảo bối Thanh Tiêu ơi… Năm nay là năm hạn của anh hay sao ấy? Sao mà đi thực tập.

cũng gặp quỷ thế này, haizz, đêm nay em đến được không? Anh làm ca đêm”

Đương nhiên tôi đi được, nhưng phải chờ Phong Ly Ngân đến đi cùng, nếu không hắn không thấy tôi ở trong phòng lại có cớ “trừng phạt” tôi.

Bây giờ Phong Ly Ngân không xuất hiện lúc khuya như trước nữa, đôi khi mười giờ, có khi cũng chín giờ đã xuất hiện trong phòng tôi rồi.

“Gặp quỷ thôi mà sao ngạc nhiên? Hai người không phải gặp quỷ mãi sao?” Phong Ly Ngân khó hiểu nhăn mày.

“Chắc là có hơi phiền phức? Anh em đi thực tập đâu thể mang theo bùa chú pháp khí mỗi ngày được..” Tôi đi ra từ cửa hông, đứng ở ven đường định gọi xe.

Tôi đang cúi đầu xem bản đồ trên di động thì một chiếc.

taxi dừng trước mặt tôi, tôi cũng không nhìn kỹ nên chuẩn bị bước xuống di lên…

Phong Ly Ngân kéo tôi lại về bên cạnh hắn, gầm nhẹ với taxi: “Cút!”

Làm tôi giật cả mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn thì đang nhìn chiếc xe kia.

Trời ạ, là xe tang!

Gần đây tôi cũng hút quỷ như vậy sao?

Ở trong nghề này có cái gọi là nhân duyên và báo ứng, cho dù tôi thấy được thần và quỷ thì chỉ cần không có quỷ muốn hại tôi, tôi không hại người thì cũng sẽ không có ai sai người để xử trí tôi, trên cơ bản thì chỉ vờ như không phát hiện.

Pháp sư không phải cứu thế chủ, không thể gặp quỷ thì đánh, những người này trở thành cô hồn dã quỷ cũng là nghiệp chướng của bọn họ, chúng tôi chỉ là thấy nhiều hơn người khác vài thứ mà thôi, không thể can thiệp một cách ngang ngược được.

Tôi tìm thấy anh tôi trong phòng trực ban ở bệnh viện, lúc đó anh đang ăn mì do y tá mua cho, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với y tá đang thay ca, có thấy giống người gặp quỷ đâu chứt “Thanh Tiêu, Thanh Tiêu em đừng giận, anh gặp quỷ thật đó, thật sự! Tâng hầm ở đây có một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK