Mục lục
Hoàng Thượng Có Gan Một Mình Đấu Bổn Cung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hồ cừu màu trắng, một vài sợi tóc bay sau lưng, tuyết rơi làm nổi bật dung nhan cao quý tinh xảo, nhưng cũng không vì nhận được tin chiến thắng mà lộ vẻ mừng rỡ.



Con ngươi màu tím sậm nhìn đèn lồng trong hoa tuyết mà mạch suy nghĩ đã đi xa.



Ba vạn thiết kỳ đã tới, chia làm ba đường, bí mật vây Mạc gia ở khe núi sâu.



Trận chiến này vì hoàng thượng tự mình điều binh, sĩ khí tăng cao, chiến thắng sắp đến, chỉ cần chờ ngày hoàng thượng chặt đầu bọn phản thần nghịch tặc là chiến thắng trở về.



Thắng lợi đã gần trong gang tấc, thế nhưng, sắc mặt của hoàng thượng vẫn lo lắng không thôi.



Thậm chí buổi tối, Hữu Danh con nghe thấy tiếng hoàng thượng ho nặng thêm.



Nguyên nhân… đơn giản là vì bức thư trên tay hắn….



Tuy có một số việc ngoài dự liệu của Hữu Danh, nhưng theo lý, phu nhân cũng phải hồi âm rồi chứ.



Nhưng mà, bao ngày qua vẫn không có bất luận tin tức gì.




Điều này làm hoàng thượng khó tránh khỏi thương tâm, so với mấy ngày trước, khuôn mặt cũng gầy đi rất nhiều.



Thỉnh thoảng lại cầm thải thạch phu nhân mua cho nhìn đến ngây ngốc.



Hắn hầu hạ cũng không dám lên tiếng quấy rầy, rất sợ chọc giận tới long nhan.



Mà đêm nay đột nhiên có tuyết lớn, hoàng thượng đã ngồi ngây ngốc chừng một canh giờ.



Hữu Danh đứng ở góc, hai chân đã bị đông cứng, cảm thấy tê dại, đành tiến lên “Hoàng thượng, người nên nghỉ ngơi a.”



Mấy ngày nay, lời hắn nói nhiều nhất chính là khuyên hoàng thượng nghỉ ngơi sớm một chút.



“Vẫn không có tin từ Đế Đô sao?”



Quân Khanh Vũ mở tay ra, nhìn thất thải thạch, con ngươi lóe lên một tia bi thương.



Tuyết trắng rơi xuống, dính trên thất thải thạch, hắn hoảng hốt, vội phủi đi, sau đó lau khô.



“Hoàng thượng, toàn bộ Kim Thủy đều có tuyết lớn. Dân chúng nói đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, nhưng đế đô… xem ra, bên kia tuyết còn lớn hơn. Thuộc hạ nghĩ bồ câu đưa tin sẽ tới chậm một chút.”



“Thật như vậy a?”



Quân Khanh Vũ thì thào hỏi.



“Đương nhiên là như vậy, phu nhân biết hoàng thượng khẩn trương thế chắc chắn khi nhận được thư đã sớm hồi âm cho người.”



“Ngươi cảm thấy phu nhân quan tâm trẫm?”



Trên mặt Quân Khanh Vũ rốt cuộc cũng có ý cười.



“Ty chức sao có thể nói láo. Lúc hoàng thượng bị đâm, nương nương vẫn chờ ở ngoài điện. Tiểu Xuân Tử cũng nói, nương nương từ trước tới nay không nấu ăn, vậy mà lại tự mình học nấu canh, cuối cùng vì hoàng thượng nấu một bát canh cá đem tới.”




“Hơn nữa vì bát canh cá này, nương nương còn tự mình đến hồ bắt cá.”



“Cái gì?” Quân Khanh Vũ sắc mặt đột nhiên biến đổi, giật mình hỏi, “Phu nhân tự mình đến hồ? Vì sao lúc đó không nói cho ta biết?”



Hữu Danh ảo não cúi đầu, “Hoàng thượng lúc ấy không hỏi ty chức, ty chức cũng không dám nói bừa.”



Huống chi lúc ấy hắn còn chưa nhìn ra tâm tư của hoàng thượng, chỉ biết là, hoàng thượng la hét không muốn gặp phu nhân.



Hơn nữa khi nhắc tới nàng liền nổi trận lôi đình.



Trừ phi khi đó hắn không muốn sống.



Mà bây giờ, nếu hắn không nói, vậy cũng không cần sống nữa a….



Quân Khanh Vũ bày ra vẻ mặt tươi cười, khuôn mặt đang trắng bệch vì có câu nói kia mà nhất thời dung quang tỏa sáng, thậm chí so với lúc nghe thấy tin chiến thắng còn mừng rỡ hơn.



“Còn gì nữa, đều nói hết cho ta.”



Chỉ cần nghe chuyện của nàng, hắn đã hài lòng như được ăn mứt táo…



“Hoàng thượng, lần trước không phải người nói phu nhân bảo bọn nô tài đưa cho người cái chén trà không sao? Người suy nghĩ một chút xem, nếu nàng không quan tâm người, nếu không tỉ mỉ tìm hiểu sở thích của hoàng thượng, thì làm sao biết hoàng thượng thích sạch sẽ.”



Nghĩ đến chuyện kia, Quân Khanh Vũ cũng không khỏi mỉm cười.



“Lần đó, Mạc Hải Đường làm hại nương nương, cũng bởi tính quật cường của nàng, trong lòng nếu không có hoàng thượng, sao có thể dùng phương thức như vậy báo tin, hi vọng hoàng thượng tới cứu? Hoàng thượng nghĩ xem, có nữ tử nào lại không thích anh hung cứu mỹ nhân.”



Hữu Danh nhìn Quân Khanh Vũ nét mặt hài lòng, tiếp tục nói, “Hoàng thượng, người chính là anh hùng trong lòng phu nhân a.”



“Ân.”



Quân Khanh Vũ hài lòng gật gật đầu, trong lòng có chút cao hứng.



“Hơn nữa, phu nhân còn hỏi ty chức bệnh tình của hoàng thượng”




“Ngươi nói sao?”



Quân Khanh Vũ ngưng cười.



“Ty chức cũng không nói gì.”



“Ân, đừng nói cho nàng biết.”



Quân Khanh Vũ nhìn thất thải thạch.



Ngàn vạn lần không thể để cho nàng biết..



Chỉ là, trước đây hắn cảm thấy sinh ly tử biệt là tự nhiên, nhưng mà, nghĩ đến bộ dáng của nàng, nghĩ đến bộ dáng nàng tiễn hắn, lại cảm thấy không bao giờ muốn sinh ly tử biệt.



“Hoàng thượng, trời lạnh như vậy, mấy ngày nay người đã gầy đi nhiều, nếu trở về, phu nhân nhìn thấy như vậy nhất định sẽ rất thương tâm, mà ty chức cũng không có cách nào hồi đáp.”



“Ân.”



Lần này Quân Khanh Vũ ngoan ngoãn gật gật đầu, “Tuyết này sẽ không rơi đến mấy ngày nữa.”



“Đúng vậy, nói không chừng một lát nữa thư của phu nhân sẽ tới.”



Xoay người đi vào, bên ngoài lính gác vội vã đưa tới một phong thư.



“Hoàng thượng, đã tìm được Bích công tử, ở phía tây Kim Thủy.”



“Được, vậy ngày mai đi gặp hắn.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK