Hộp gấm trong tay tuy không quá tinh xảo nhưng lại có nhiệt độ ấm áp.
Chớp mắt một cái, ngẩng đầu nhìn A Cửu đứng trên nóc nhà, Cảnh Nhất Bích mới chú ý thấy Quân Khanh Vũ đang mang người chạy về phía bên này, yết hầu không khỏi căng thẳng.
Giờ hắn mới hiểu, nàng cố ý đứng chỗ cao vì muốn dẫn dắt sự chú ý của Quân Khanh Vũ, không muốn hắn bị bại lộ!
"Cửu công tử, ngươi cứ như vậy thì sẽ không thể chạy thoát. Hoàng thượng thiết hạ mai phục khắp nơi, cách duy nhất là dùng ta ngăn cản bọn họ! Ngày ấy công tử có ơn cứu mạng với Cảnh Nhất Bích, hôm nay coi như..."
"Ta vĩnh viễn sẽ không đặt ngươi vào trong nguy hiểm." Nàng cắt ngang lời hắn, con mắt thê lương, "Bích công tử, A Cửu có một việc không rõ. Quân Khanh Vũ bức ngươi làm chuyện ngươi không muốn, vì sao ngươi còn muốn theo hắn?"
Cảnh Nhất Bích sửng sốt, nói, "Bởi vì hắn quân, ta là thần."
"Nếu như hắn không phải quân, vậy ngươi sẽ tự do rời đi chứ?" Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã biết nụ cười của hắn nếu không phải là bất đắc dĩ, thì chính là thê lương, thậm chí còn bi thương...
Hắn không vui vẻ sap?! Nàng sao nỡ để Thập Nhất cả đời không vui vẻ?
Năm ngoái Thập Nhất đã ước nguyện, Cửu tỷ, ta hi vọng ngươi được tự do vui vẻ.
Mười năm, ước nguyện ấy chưa từng thay đổi. Mà nàng, cũng vẫn chưa từng thay đổi.
Tự do vui vẻ? Hình như thứ ấy cũng không phải do bọn họ có thể lựa chọn. Nhưng bọn họ chưa bao giờ muốn buông tha.
"Tự do?" Cảnh Nhất Bích vô thức nắm chặt hộp, thấp giọng nói, "Quân Khanh Vũ phải là quân! Cảnh Nhất Bích sẽ dùng tính mạng để bảo vệ hoàng quyền cho hắn. Chỉ có như vậy, mới có tự do."
"Vì sao?"
Cảnh Nhất Bích cười cười, mặt mày như họa, dung nhan trong tuyết thập phần trong sáng trắng nõn, "Cửu công tử chắc cũng có người muốn dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ đi? Cảnh Nhất Bích cũng như vậy."
"Được rồi."
Danh Sách Chương: