Gia vũ cung:
Trong phòng, đèn lưu ly mờ hơn bình thường, trong không khí chỉ có tiếng đồng hồ cát rõ ràng, Quân Khanh Vũ tựa trên nhuyễn tháp, sợi tóc rơi lả tả bên gối thêu, khuôn mặt trong bóng tối càng thêm tái nhợt, hai mắt đóng chặt, mày nhẹ nhíu.
"Khụ khụ..."
Tiếng ho khan thấp truyền đến, Tả Khuynh đứng bên cạnh vội ra cửa, thấy Hữu Danh bưng dược chạy tới.
Hắn nhẹ nhấp một ngụm dược, liền tựa đầu xoay qua một bên, ý bảo bọn họ đem đi.
"Giờ gì?"
"Giờ hợi, hoàng thượng nên nghỉ ngơi." Nhìn tấu chương thành chồng bên cạnh hắn, Hữu Danh nhỏ giọng khuyên.
"Ừm." Tựa hồ thật sự có một chút mệt mỏi, Quân Khanh Vũ chậm rãi tựa lên đệm, nhắm mắt lại, "Mai thục phi hồi cung chưa?"
Tả Khuynh sửng sốt, biết hoàng thượng tâm tình không tốt.
Mấy ngày nay bên miệng hắn hơn phân nửa là Mai Nhị, Mai Nhị.
Chỉ có lúc tức giận mới nghiêm túc xưng một tiếng Mai thục phi.
"Vừa Bích công tử sai người truyền tin. Thục phi nương nương nói trước khi mọi việc xong xuôi, tạm thời nàng sẽ không hồi cung."
"Không hồi cung?" Đột nhiên hắn mở mắt, môi mân thành một đường, "Chính nàng nói?"
"Đúng vậy."
"Giờ nàng đang ở đâu? Ai cho phép nàng tự ý không hồi cung!" Trong ngực dâng lên cảm giác tức giận một cách khó hiểu, hắn xốc chăn trực tiếp ngồi dậy, ai ngờ do động tác quá mạnh mà cúi đầu kịch liệt ho một phen.
"Hoàng thượng." Hữu Danh một bên vỗ lưng cho Quân Khanh Vũ, một bên trừng Tả Khuynh một cái trách hắn lắm miệng nói ra.
"Ở đâu?" Giọng Quân Khanh Vũ có chút phiền não.
"Lạc Hoa lâu."
"Nàng dám làm phản à!" Quân Khanh Vũ tức giận đẩy Hữu Danh, "Theo trẫm xuất cung. Trẫm muốn nhìn xem là ai cho nàng cái quyền lớn như vậy, không muốn về là không về."
Tả Khuynh thở dài một hơi, Quân Khanh Vũ quả thực đã quên chính hắn tự nói cho Mai thục phi năm ngày, mà năm ngày này, nàng được tự do xuất hành.
"Hoàng thượng, bây giờ trời rất lạnh, người đừng đi nữa. Để tì chức khuyên nương nương về là được rồi."
"Ngươi đi?" Mắt Quân Khanh Vũ trầm xuống, không vui nhìn Hữu Danh, "Ngươi cảm thấy ngươi đi thì nữ nhân kia sẽ về sao?"
Nữ nhân kia, ngoại trừ Cảnh Nhất Bích ra thì chưa từng đặt người khác trong mắt.
Quân Khanh Vũ nắm chặt nắm tay, bước nhanh ra khỏi đại điện.
—————— Ta là đường phân cắt đây ——————–
Lạc Hoa lâu:
"Thấy sao? Ta cảm thấy thắt lưng nên xoay như thế." Ngũ Nương cởi áo khoác, để lộ áo sa mỏng, đặt tay trái trên đỉnh đầu, tỉ mỉ dạy A Cửu, "Ngươi xem, ánh mắt phải mang một chút ngượng ngùng, một chút ngây thơ nữa."
A Cửu chăm chú nhìn, đột nhiên thấy trên cánh tay Ngũ Nương có một ấn ký mờ —— trăng non.
Nàng là người Nguyệt Ly?
Thu Mặc từng nói, người Nguyệt Ly lúc sinh ra đã có vết trăng non, đó là thần ban cho bọn họ. Nhưng cũng xuất hiện rất nhiều người có vết trăng non không giống bọn họ.
"Cốc cốc." Một tiểu nha đầu nhẹ nhàng đi đến, "Ngũ Nương, công tử ở bên ngoài nói cô nương thân thể không tốt, đừng quá cật nhọc."
Nói xong, che miệng cười trộm liếc A Cửu.
A Cửu bị nàng nhìn, liền biết công tử trong miệng tiểu nha đầu kia chính là Cảnh Nhất Bích.
Sau khi nàng đi vào, Cảnh Nhất Bích vẫn không rời đi. Hắn không yên lòng để nàng một mình ở lại. Nhưng cũng vì không muốn quấy rầy nàng nên chỉ một mực đứng bên sát vách, thỉnh thoảng còn sai người đưa tới ấm trà, thấu dược khỏi ho, còn thêm y phục giữ ấm...
Hắn biết, nàng không chịu được bị cảm lạnh.
Bị tiểu nha đầu nhìn, A Cửu có chút không được tự nhiên dừng lại, chẳng biết tại sao bên tai bỗng đỏ lên.
"Mai Nhị cô nương, ngươi thật có hảo phúc khí." Ngũ nương kéo tay A Cửu, trêu ghẹo nói, "Công tử là người có tính cách lạnh lùng. Vậy mà cả ngày lại ở đây coi chừng ngươi, ta xem công tử nhất định đã có ý tứ với ngươi."
"Ngũ Nương." A Cửu cuống quít cắt ngang nàng, "Ta và công tử chỉ là bằng hữu."
Nàng bây giờ là Mai thục phi, phi tần của Quân Khanh Vũ. Còn hắn là thần tử của Quân Khanh Vũ, từng nói nguyện dùng tính mạng cống hiến hết lực vì Quân Khanh Vũ.
Kiếp trước của bọn họ, hai người đơn thuần chỉ hẹn nhau chờ một đời, chưa từng nói đến tình yêu, giống như muốn trốn tránh tình yêu.
Chỉ là luôn yên lặng nhìn đối phương, giống như hiện tại. Nàng không dám hi vọng xa vời sau này còn có thể sủng nịch xoa tóc hắn, có thể thường xuyên ở bên cạnh hắn, chỉ hi vọng việc nàng làm có thể tốt cho hắn...
"Mai cô nương." Ngũ Nương thở dài một hơi, "Ta cũng là người từng trải. Lần đầu tiên nhìn thấy cô nương, khi xem ánh mắt ngươi nhìn Bích công tử, Ngũ Nương trong lòng đã sáng tỏ mấy phần."
Ngày đó khi nhìn A Cửu yên lặng đứng bên chủ tử, thì thứ hấp dẫn Ngũ Nương nhất, chính là ánh mắt của nàng.
Ánh mắt kia yên lặng một cách lạ thường, không hề gợn sóng, lại mang theo vẻ thê lương thấu nhân lạnh lùng nào đó. Ánh mắt ấy ở nơi phong trần hỗn loạn Lạc Hoa lâu này làm nàng trở nên rất đặc biệt, giống như hết thảy thế gian này không liên quan tới nàng.
Nhưng khi ánh mắt ấy rơi trên người Cảnh Nhất Bích, thì lại đột nhiên trở nên ôn hòa thâm tình, thậm chí mang theo vẻ sủng nịch cùng bi thương Ngũ Nương xem không hiểu, tựa như xuyên qua ngàn năm mà đến.
Không giống với thiếu nữ ngây thơ hồ đồ, trong ánh mắt nàng không có khát vọng, không có khao khát được người mình để ý hay liếc mắt một cái, mà là một loại thỏa mãn.
Giống như, cứ nhìn Cảnh Nhất Bích như vậy là tốt rồi.
Ngũ Nương yêu một người, mỗi khi người kia xuất hiện, nàng đều hi vọng mình sẽ biểu hiện thật tốt để người nọ liếc nhìn một cái, hi vọng xa vời hắn có thể ghi nhớ nàng.
Thế nhưng A Cửu lại không giống vậy.
Vì sao chứ? Nàng duyệt vô số người, vậy mà lại nhìn không thấu nữ tử Mai Nhị này.
"Ta đi ra trước xem hắn một chút." A Cửu xấu hổ cười, sau đó khoác y phục ra cửa.
Danh Sách Chương: