Mục lục
Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

mở màn tiết mục ngược luyến nhất định phải là mất hết nội lực

Ảnh công tử mang theo mọi người trở về thế giới thực, đồng thời còn mang về một cái hòm màu trắng rỗng mượn từ chỗ của Vô Hà.

Dưới chỉ dẫn của hắn, Đức Âm vươn tay vào, quả nhiên đụng phải một tờ giấy, lấy ra để mọi người xem. Trên tờ giấy viết chính là một số chữ mà cả Đức Âm lẫn Long Sách xem không hiểu, nhưng Tiêu Kỳ và Phượng Vũ đều lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, hình như hiểu ra cái gì rồi.

“Biết hắn đi về phía nào rồi à?” Mộ Dung Đức Âm.

“Đã biết, chúng ta phải lập tức chuyển dời địa điểm để bắt tên kia. Đức Âm, Long Sách, ba tháng sau chúng ta đi đón Nguyệt công tử, các ngươi ở chung hòa hợp nhé.” Tiêu Kỳ vỗ vỗ bả vai Đức Âm.

Sau khi nói xong, cảnh trí xung quanh rốt cục quay trở lại chỗ bàn tiệc rượu ở tiểu lâu, chẳng qua thiếu một đám người, cho nên làm cho đám người hầu ở đó cũng không hiểu gì hết, cũng không biết chủ nhân của bọn họ đi nơi nào, hiện trường chỉ có Long Sách, Đức Âm cùng với Nguyệt công tử ngồi trên xe lăn. Đức Âm cùng Long Sách hốt hoảng nửa ngày, đột nhiên cảm thấy mới vừa rồi bản thân mơ một giấc mộng rất dài rất dài, thật vất vả mới nhớ tới, mục đích của bọn họ là vì tìm Địa Ngục Khuyển với Tuyết Vũ.

“Cục cưng, nếu người đứ phía sau màn đã biến mất, như vậy chúng ta hẳn sẽ rất dễ dàng tìm được bọn hắn, ta đi hỏi thăm thủ hạ bên dưới thử xem, ngươi mang Nguyệt công tử rời hoàng cung trước đi, chúng ta sẽ tập hợp ở chỗ khách đ**m nhà nọ.” Long Sách nói.

Mộ Dung Đức Âm lắc đầu: “Không có khả năng, hiện tại công lực của ta mất hết.”

“A?” Long Sách không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, sau đó một phát bắt được cổ tay của hắn kiểm tra, quả nhiên chân khí trong cơ thể Đức Âm đã mất sạch, nghiễm nhiên không khác gì phế nhân. “Xảy ra chuyện gì?!”

Nguyệt công tử mở miệng nói: “Ta nghĩ là bởi vì Đức Âm công tử rơi vào trong Lý thế giới vừa vặn bị tổn hao hết năng lực, cái loại cảnh giới này vốn ngay cả thần cũng không thể tới. Có điều nhóm các vị thần hỗn độn không vạch rõ cho nên ta đoán thân thể của Đức Âm công tử hẳn là có thể từ từ sẽ khôi phục lại thôi, cho nên không cần quá lo lắng.”

Long Sách giờ mới hiểu được lúc ở trong thế giới kia, nguyên nhân Ảnh công tử muốn nói lại thôi. Khó trách hắn một mực tự đầu đến cuối đều dùng đôi cánh đó để vây lấy mình! Thì ra Đức Âm vì bảo vệ mình mà hao hết sức lực!

“Cục cưng…” Long Sách nhịn không được đem Đức Âm ôm vào trong lòng, đau lòng nói: “Ngươi vì ta… trong khoảng thời gian công lực của ngươi chưa khang phục lại, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt! Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi.”

“Huynh trưởng ngươi không cần quá lo lắng, đi tìm Hoa Ảnh đi.” Đức Âm nói, “Ta cùng Nguyệt công tử ở chỗ này chờ ngươi.”

Nguyệt công tử cũng nói: “Yên tâm, có ta ở đây không có người thương tổn được Đức Âm công tử.”

Long Sách nhìn nhìn hai người kia, một thì công lực hoàn toàn biến mất, một thì ngồi trên xe lăn, thấy thế nào cũng giống như tổ hợp nhược thụ, đột nhiên cảm thấy cực độ lo lắng. (hai người đều là công, cường công, manh công, lười công!!!! Phong =.=!!!)

Long Sách rất nhanh dựa vào manh mối lưu lại của cái người không gì không biết tìm được rồi Hoa Ảnh cùng Tuyết Vũ đang bị giam trong địa lao bí mật nọ. Hai người kia sớm đã kết thù ở trong địa lao, Tuyết Vũ đem Hoa Ảnh trở thành Nhung Hoàng, mà Hoa Ảnh thì căn bản không để ý tới hắn, cứ thế chuyên tâm nghiên cứu phương pháp chạy khỏi nơi này.

“Hoa Ảnh, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi.” Long Sách mở cửa địa lao ra, đem Hoa Ảnh gọi sang một bên. Tuyết Vũ nhíu mi nhìn bọn hắn, không biết hai người kia rốt cuộc có quan hệ thế nào.

“Võ công của Đức Âm bị phế.” Long Sách nói cho Hoa Ảnh một cái tin tức hệt như sét đánh.

“Tại sao lại có chuyện này được!!!” Hoa Ảnh nhất thời cả kinh lui về phía sau ba bước, sau đó nổi giận một quyền đánh tới vách tường: “Là ai!! Là ai làm?!”

“Trong một lúc không thể nói rõ ràng, ta muốn ngươi lấy thân phận Nhung Hoàng đem Đức Âm bảo hộ ở trong hậu cung, ngươi hiểu chứ? Chờ sau khi tình hình yên ổn trở lại ta tiếp tục nói cho ngươi.” Long Sách phân phó.

Hoa Ảnh nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu, sau đó vội vã chạy ra khỏi địa lao, chạy như điên tới trong lầu các chỗ của Đức Âm —— nhiều năm luyện thuật truy tung giúp cho hắn dù có ở cách xa ngàn dặm cũng có thể nhanh chóng tìm được tung tích của chủ nhân, khi thấy Đức Âm đang ngồi ở trong tiểu lâu đang nói chuyện phiếm cũng với một vị công tử tuấn mỹ thì tim của hắn buông xuống một nửa, lẳng lặng ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó quan sát chủ nhân.

Chỉ một lát sau, Long Sách mang theo Tuyết Vũ cũng chạy trở về, Tuyết Vũ kỳ quái hỏi: “Cái vị quốc sư kia đâu?”

“Hắn hình như có mưu đồ gì khác, tạm thời đã rời khỏi cung điện.” Đức Âm đáp lời, “Tuyết Vũ, bây giờ người âm thầm khống chế ngươi đã không còn ở đây nữa, ngươi đã tự do, ngươi muốn ở lại trong cung hay là trở lại dân gian tùy ngươi, không bằng ngươi cũng lưu lại đi Mộ Dung thế gia sẽ phụ trách bảo vệ cho ngươi.”

Tuyết Vũ nói: “Cái tên Nhung Sở kia rốt cuộc có quan hệ gì với các ngươi? Chỉ cần Nhung Sở còn sống, ta quyết sẽ không đội trời chung với hắn!”

Long Sách nói: “Ngươi lầm rồi, Nhung Sở thật đã sớm mất thế, hiện tại người xưng hoàng chính là ảnh vệ nhà của ta —— chẳng lẽ ngươi cùng hắn ở chung mấy ngày nay cũng không phát giác ra chút gì à?”

“Cái gì?!” Tuyết Vũ mở to hai mắt, lúc này Hoa Ảnh cũng từ một bên dần hiện ra, quỳ gối trước mặt Đức Âm.

Đức Âm phân phó nói: “Hoa Ảnh, ở trong cung tìm một chỗ yên lặng cho ta nghỉ ngơi, đừng để kẻ khác tùy ý tới gần.”

“Vâng, chủ nhân.” Bộ dạng lễ độ cung kính của Hoa Ảnh dù chết thì trên mặt của Nhung Sở trương cuồng cũng không thể xuất hiện cái biểu tình này, việc quái đản làm Tuyết Vũ cả kinh đến ngây dại.

Long Sách lập tức lại bổ sung nói: “May mắn cái tên quốc sư không gì không biết luôn luôn lấy khăn che mặt trước mọi người, nếu hắn đã biến mất, vậy cứ để ta làm thay vị trí của hắn, như vậy thế cục trong cung càng thêm thuận tiện. Tuyết Vũ, bây giờ ngươi đã biết quá nhiều bí mật, cho nên dù có muốn bứt ra cũng không thể, ta thấy ngươi vẫn là ngoan ngoãn ở lại bên người chúng ta thì tốt hơn.”

Vì thế ít nhiều được mấy vị đại thần hỗn độn xáo trộn, khiến cho Long Sách lại một lần nữa thành công cướp lấy chính quyền cao nhất.

Trong vòng một tháng liên tiếp, Nhung quốc đã xảy ra rất nhiều đại sự triều đình và dân gian, đầu tiên là trong cung phát động chính biến, Nhung Hoàng cùng với mấy vị Vương gia trong lòng sớm đã nuôi nấu ý định phản nghịch trải qua một sống mái với nhau, xóa sổ đám nghịch tặc, thuận tiện thanh lý triều cương tiếp theo đó, Nhung quốc cùng Hiên Viên hoàng triều ký kết hiệp định, trong thời gian dài ước chừng đến mấy chục năm trong trạng thái giằng co, cuối cùng binh đoàn tang thi cũng có thể an tâm quay về biên ải, tiếp tục đóng giữ.

Ngoài ra, nghe đâu Nhung Hoàng vưa thu nạp ba vị mỹ nam tuyệt sắc khuynh thành làm nam sủng, trở thành đề tài bát quái hot nhất từ đầu đường cho đến cuối ngõ, cũng khiến cho lòng người hậu cung bàng hoàng, đám tần phi trong hậu cung mỗi người ngập lội trong biển lốc dấm chua không dứt.

Mà đối với Mộ Dung Đức Âm mà nói, chẳng qua là lại khôi phục những tháng ngày yên bình an ổn như ngày xưa, mà hắn sử dụng quyền lực của Mộ Dung Long Sách, ngàn dặm xa xôi từ giữa bắt đầu mời gọi người cống nạp trân bảo, trong vòng một đêm đem đình viện hoang phế chỗ hậu cung bố trí thành cái kia loại hình hắn hứa hẹn cung cấp cho Nguyệt công tử, khiến cho Nguyệt công tử vui vẻ không thôi cuối cùng cũng đồng ý hiện ra chân thân, ở trên tấm thảm to như bày khắp những trân bảo quý báu trong đình viện lăn lộn.

Lại nói, hình dáng thực sự của Nguyệt công tử thật ra chính là một con đại meo meo trắng như tuyết cực bự, ngoại trừ bỏ trên đầu có sừng ra thì hoàn toàn là một con mèo chính hiệu.

Đức Âm lấy bảy mươi loại thức ăn dành cho mèo đủ khẩu vị làm mồi, khiến cho đại meo meo đồng ý để cho hắn ngủ ở trên bụng của mình tắm nắng, Mộ Dung Đức Âm còn đặc biệt mặc một cái quần cộc dài nhảy lên trên cái bụng phủ bộ lông rậm mềm mại của đại meo meo, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại được tiếp xúc khoảng cách gần cùng với cái bụng meo meo yêu như vậy đâu. Trình độ ngọt đến béo ngậy của hai người khiến cho cả Tuyết Vũ cũng phải bĩu môi —— hiển nhiên Tuyết Vũ tới đây nấn ná rất lâu, mới có thể tiêu hoá sự thật công tử tuyệt mỹ ngồi xe lăn thật ra chính là một con đại meo meo tuổi vị thành niên không tiền đồ chỉ cần chút đồ ăn đã chịu thỏa hiệp.

Nói sau, tuy rằng lúc này đã gần đầu hạ, nhưng mà mỗ ăn hàng mỹ nhân ốm yếu một thân công lực mất hết kia phải có bộ dạng ra sao? Cái quần cộc dài là xảy ra chuyện gì thế?

Âm Bảo cái tên kia thật đúng là khiến cho người ta khinh bỉ!

“Tuyết Vũ, ngươi không nóng sao? Ở nơi này đầu hạ so với giữa hè Trung Nguyên còn nóng bức hơn.” Mộ Dung Đức Âm mặc quần cộc dài thậm chí còn khuyên nhủ Tuyết Vũ.

“Ta không nóng, ta là dược nhân, thân thể so với cũng người bình thường mát mẻ hơn nhiều.” Tuyết Vũ nghiêng đầu qua một bên.

“Ngươi không nóng sao còn phải lau mồ hôi chứ.” Mộ Dung Đức Âm nói, “Là nam nhân mặc quần cộc dài thì có vấn đề gì nào, trong viện tử này ngay cả một mống cái cũng không có. Ngươi xem Nguyệt công tử đàn ông ngời ngời đi này, hắn ngay cả quần áo cũng không mặc.” Nói xong ánh mắt hai người nhìn về phía đại meo meo trong đình viện đang thó móng vuốt to lớn ôm cái cỏ đuôi chó to to nhân tạo.

“… … Ta mới không làm chuyện mất mặt như vậy!” Tuyết Vũ muốn bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Khi nói chuyện, Hoa Ảnh mặc quần cộc rộng đột nhiên thoáng hiện, tuy đã biết rõ hắn không phải là Nhung Sở nhưng mà Tuyết Vũ vẫn phản xạ có điều kiện hoảng hồn. Chủ nhân mặc quần cộc, ảnh vệ tự nhiên phải mặc quần áo lao động phối hợp, đây là đạo đức của nghề nghiệp —— Hoa Ảnh đối với mặc quần cộc rộng của mình không có chút cảm giác nhục nhã nào cả.

“Chủ nhân, Long Sách nói hai huynh đệ Hiên Viên Cực Ngọc ngày mai muốn vào cung viếng thăm, bảo ngài chuẩn bị một chút.” Hoa Ảnh đi lại đây truyền lời, truyền tin nhắn xong thì hắn tha thiết nói: “Chủ nhân, muốn thuộc hạ giúp ngài chuyển vận nội lực hay không?”

Mộ Dung Đức Âm nói thẳng: “Nếu cho phép ngươi chuyển vận nội lực thật, ngươi nhất định sẽ không tiếc hao hết nội lực toàn thân chuyển hết sang cho ta. Cho nên nhận ý tốt của ngươi, bởi vì ngươi với ta mà nói chính là bộ hạ quan trọng, ta rất cần ngươi, cho dù võ công của ta có bị phế đi, chỉ cần có ngươi ở đây, ta vẫn có thể nắm vững thiên hạ như trước.” Nói xong vỗ vỗ đầu vai Hoa Ảnh, khiến Hoa Ảnh cảm động đến rơi nước mắt, lộ làm ra một bộ biểu tình thỏa mãn tột cùng.

Kỳ thật, Đức Âm chính là dỗ dành Hoa Ảnh vui vẻ —— hàng này thích được dỗ dành như vậy.

“Các ngươi cứ làm ra vẻ đi!” Tuyết Vũ dè bỉu.

Lúc này, một đội khách không mời mà đến chậm rãi đi tới lãnh cung Mộ Dung Đức Âm —— đám người kia chính là nhóm một số vị phi tử có quyền thế trong cung, mục đích lần đến đây chính là muốn thảo phạt chèn ép tên nam sủng đang được sủng ái mà kiêu căng.

Đại meo meo là người đầu tiên phát hiện bên ngoài có tiếng bước chân, vì thế ôm cái cỏ đuôi chó ra tiếng báo hiệu: “Đức Âm, có một đám nữ nhân đi về bên này, hẳn là tới tìm ngươi cung đấu.”

“Cung đấu hả?” Đức Âm ánh mắt thâm thúy, hắn nhớ tới lần cung đấu đợt trước trong hậu cung Hiên Viên, đều là do một tay Long Sách hỗ trợ ứng phó, mà giờ này Long Sách đang bận việc chỉnh đốn triều cương Nhung quốc, còn chưa phải lúc quấy nhiễu hắn, vì thế nói: “Nguyệt công tử, chúng ta nghĩ biện pháp đem đám nữ nhân kia đuổi đi.”

Đại meo meo nói: “Không cần phải gấp gáp, nếu như ngay cả chuyện hậu cung tranh cãi vặt vãnh này cũng không giải quyết được thì ta không xứng với cái danh quốc sư Nguyệt Quốc. Mọi việc để ta ta thu xếp cho.” Nói xong ôm cái cỏ đuôi chó bày ra điệu bộ cao thâm. Sau khi cao thâm thì nó cắn cái cỏ đuôi chó một ngụm ô ô kêu hai tiếng đã ghiền —— meo meo nào cũng thích cắn cái này.

Tuyết Vũ (⊙⊙) nửa ngày ——Đám người ( quái thú) trong viện tử này đều có cùng một phẩm chất đạo đức!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK