Mục lục
Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

thụ thì cũng đừng có ngấp nghé cương vị công tác của công

Nương theo tiết tấu nhịp trống cùng đàn cầm hòa vui ngân nga dập dờn, nhóm giai nhân hậu cung sôi nổi lên đài hiến nghệ, nhưng đám người Hiên Viên Cực Ngọc nào có tâm tư xem những nữ nhân kia biểu diễn, cả đám đều đưa ánh mắt tập trung ở trên người tổ hợp ba vị lãnh cung đang chờ đợi dưới đài. Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng đến phiên đám người Âm Heo lên sân khấu, chỉ thấy Âm Heo trực tiếp đem Nguyệt công tử ngồi trong ghế xe lăn ôm lên, ôm tới bên trên bệ đá hoa sen, động tác ôm người kia chọc cho Mộ Dung Long Sách ghen ghét tới đỏ mắt, suýt nữa đã xông tới.

Nguyệt công tử không đứng thẳng được, chỉ có thể ngồi, Tuyết Vũ xách theo tấm đệm xe lăn đi đằng sau, tìm một vị trí tốt trải ra cho hắn. Nguyệt công tử dưới sự trợ giúp của h người đã ngồi xếp bằng vững vàng ở trên nệm lót, từ trong tay áo hắn lấy ra một cây ngọc tiêu, chuẩn bị lấy tiếng tiêu làm nhạc đệm, phối nhạc cho Âm Heo.

Rất rõ ràng, Âm Heo muốn khiêu vũ!

Hai huynh đệ Hiên Viên Cực Ngọc chính là Ân Cốt và Địa Ngục Khuyển tất cả đều đứng lên, hưng phấn mà nhìn về phía bãi đá, bởi vì quần áo trên người Âm Heo theo mỗi bước chân của hắn mà phất phơ lay động, rất rõ ràng hắn mặc cái áo chẽn!

Nói cách khác, khi Âm Heo nhẹ nhàng nhảy múa ắt hẳn sẽ lộ ra…một cặp đùi đẹp có lực sát thương to bự nhất trên đời!! Cho nên bọn họ đều cảm thấy được mắt sắp bốc hai ngọn lửa hừng hực.

Những người khác đều ù ù cạc cạc khi nhìn thấy biểu tình khác thường của nhóm bá chủ này, không biết xảy ra chuyện gì.

Nguyệt công tử đem ngọc tiêu đưa tới gần bên môi, âm thanh của tự nhiên đau thương tưởng niệm, khiến cho cả khu vườn an tĩnh trở lại, ngay cả chim chóc cũng không tiếp tục líu ríu, vạn vật khi nghe được tiếng nhạc động lòng người này, mọi người chỉ cảm thấy ngay cả tâm thần cũng bị tiếng tiêu kia hút mất rồi, bay đi tới phía chân trời xa xôi, mà tiếng ca trong vắt của Tuyết Vũ thì làm cho tinh thần của mọi người lại lần nữa trở về, tiếng tiêu cùng tiếng ca phối hợp đúng là không chê vào đâu được, khiến cho mọi người cực khoái, giống như đặt mình trong bể cực lạc chốn thiên đường!

Lúc tiếng ca tới cao trào, một chiếc khăn lụa hàm hương tung bay đậu xuống bãi đá, nương theo ở tiếng nhạc mang đến cho mọi người một rung động thị giác thật lớn!! Trên bầu trời không trung, mỹ mạo này là độc nhất vô nhị cao quý!

Chỉ thấy sau khi Âm Heo cởi bỏ cái khăn che mặt, ngay lập tức vươn tay cởi áo choàng trên người, lộ ra lớp áo choàng tuyết sa hơi mờ phất phới bên trong như ẩn như hiện, một đoạn cẳng chân bạch ngọc từ khe xẻ tà vươn ra, trên chân nhỏ đeo vòng chuông hoàng kim xảo lung linh mỗi một bước khi nhẹ nhàng ngân vang leng keng, làm cho toàn bộ nam nhân ở đây thèm thuồng nhỏ dãi đến ba thước.

Sau đó hắn hòa mình cùng tiếng nhạc giãn vòng eo ra, bắt đầu nhảy múa.

Đây tuyệt đối là điệu vũ mất hồn nhất trên cõi đời này. Cùng lắm, Đức Âm chỉ múa may mỗi một động tác mà thôi, nhưng mà chính là một động tác này, đã khiến cho toàn bộ mọi người ở nơi đây trong cuộc đời trở thành trí nhớ khắc sâu lái cũng không thể đi, ngay cả khi bọn hắn chết đi cũng vì điệu múa giờ khắc này mà điên cuồng ——————

Cái động tác thứ nhất kia của Âm Heo chính là xoay tròn một vòng, sau đó một chân từ từ nâng cao, chân kia cơ hồ đụng tới đầu của mình —— đó là động tác ballet độ khó cực cao, cũng chính là một động tác này, hai cái đùi tuyết trắng ở bên trong bày ra không sót chút gì, tuy rằng hắn còn mặc cái quần cộc rộng, nhưng mà cũng không ảnh hưởng rung động đập vào khi cặp đùi hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.

Nam nhân duy nhất không có phun máu mũi tại hiện trường, đại khái chỉ có mỗi con mèo đại meo meo kia.

Ngay cả Tuyết Vũ cũng che cái mũi đổ máu không dứt ngã xuống, thiếu chút nữa thì nhóm vương công đại thần này cũng toàn bộ thất khiếu mà chết.

Nhìn tình cảnh bi thảm máu chảy thành sông tại hiện trường, Nguyệt công tử nghiêng đầu, không hiểu gì kêu:

“Meo meo?”

“Đại meo meo, chỉ có ngươi là tốt nhất.” Đức Âm sờ sờ cái đầu của Nguyệt công tử nói.

“Khốn kiếp.” Long Sách chà xát cái mũi, là người đứng đầu nhân loại, hắn xông tới bãi đá, một phát túm lấy Đức Âm: “Theo ta về nhà! Không được ở trong này làm ta bẽ mặt! Bắp đùi của ngươi làm sao có thể để cho người khác tùy tiện xem!!”

Vì thế, đại hội ngắm hoa long trọng, cứ như vậy kết thúc trong hỗn loạn.

Có điều nhờ phúc trong buổi ngắm hoa, tổ hợp ba người Mộ Dung Đức Âm từ lãnh cung chuyển dời tới trong viện quý phi, bởi vì nơi này gần chỗ Long Sách ở cho nên dễ dàng giám thị, đỡ cho hắn tiếp tục làm bậy.

Ngoài ra, Địa Ngục Khuyển còn đặc biệt sắc phong ba người Đức Âm, Nguyệt công tử cùng Tuyết Vũ danh hiệu quý phi, cái này cũng có nghĩa ở trong hậu cung này địa vị của bọn họ đột nhiên tăng vọt.

Hiên Viên Cực Ngọc cùng Hiên Viên Cực Phong nhờ cậy quan hệ của Long Sách đi bằng cửa sau, rốt cục cũng có thể đi vào hậu cung cùng Âm Heo gặp mặt, tuy rằng quan hệ cùng với huynh đệ Mộ Dung không tốt nhưng chính là vẫn nhịn không được đến nhìn Âm Heo một cái.

Đương nhiên, phần lớn là do Hiên Viên Cực Ngọc đối với đại meo meo có một phần tâm tư khác thường, cho nên khi bọn hắn tề tụ ăn cơm, Hiên Viên Cực Ngọc một mình đem Nguyệt công tử mời tới chỗ hành lang phía sau ngắm trăng, hai người bắt đầu chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

“Nguyệt công tử…” Hiên Viên Cực Ngọc thần sắc thất thường, ánh mắt dao động ở trên người Nguyệt U Đàm. Đối mặt với mỹ nam gầy yếu như thế, Hiên Viên Cực Ngọc cảm thấy mình tinh thần kiên cường bất khuất trong dòng máu cường thế của gia tộc Hiên Viên rốt cục hừng hực bốc cháy.

Đúng vậy, hắn yêu Nguyệt công tử ngay từ ánh mắt đầu tiên, mình không vô lực yếu đuối như mỗi lần đối mặt với Âm đại cặn bã, giờ phút này hắn thật sự rõ ràng cảm nhận được mình thật sự chính là người đứng đầu một phương, hắn rất muốn… đem người nam nhân này cướp vào hậu cung, biến hắn thành sủng vật của mình, nếu hắn không chịu chấp nhận mình, vậy nếu chỉ có thể chiếm lấy thân thể hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện!

Hiên Viên Cực Ngọc cảm thấy mình đã muốn có thể làm một cường công như Âm đại cặn bã vậy đó! Hắn là đế vương! Hắn không thể lùi bước! Nếu như ngay cả nam nhân mình muốn cũng không chiếm được, thì còn là đế vương cái gì! ( mà còn là một vị mỹ nhân ốm yếu tàn phế như vậy)

Vì thế nhân cơ hội trong khoảnh khắc Nguyệt U Đàm khó hiểu, Hiên Viên Cực Ngọc đột nhiên nhào lên, ôm lấy mặt Nguyệt U Đàm hung hăng hôn lên, xé rách vạt áo của hắn, bá đạo kêu gào: “Trẫm muốn ngươi! Làm sủng vật của ta! Nguyệt U Đàm!”

Không muốn thương tổn linh hồn của hắn, không muốn cắt chặt đứt đôi cánh của hắn, chỉ cần đem vưu vật này cầm tù ở bên cạnh mình! Chẳng sợ cả đời này hắn sẽ phải oán hận chính mình! A! Hiên Viên Cực Ngọc ở trong lòng điên cuồng gào thét, đây là nỗi khổ của đế vương sao! Cuối cùng thì mình cũng được nếm thử!

“Ngươi làm cái gì!” Nguyệt U Đàm muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn càng ôm càng chặt hơn, Hiên Viên Cực Ngọc ôm chặt lấy hắn, kéo hắn ra khỏi xe lăn ngay tức thì hai người ngã nhào xuống bãi cỏ bên cạnh.

Nguyệt U Đàm kích động đẩy hắn ra, cố gắng nâng thân trên lên, kéo hai chân vô lực muốn quay lại chỗ xe lăn, lại bị Hiên Viên Cực Ngọc một phát bắt được mắt cá chân.

“Đừng đi!! Ngươi là của ta!!” Hiên Viên Cực Ngọc nhào lên, xé rách vạt áo của hắn —— đây đều là những chiêu thức cưỡng ép bí mật do hoàng huynh truyền thụ.

“Buông tay! Ngươi điên rồi sao!” Nguyệt công tử bất lực bị hắn gạt quần áo đi, lộ ra đồi ngực trơn bóng, ngay lập tức Hiên Viên Cực Ngọc bắt tay vào cởi quần của hắn, một bộ dáng của sói đói.

“Ngươi… Ngươi lại đối đãi với một người không thể đi đường như thế… Không sợ bị trời phạt sao!!” Nguyệt công tử mang theo tiếng khóc nức nở lên án. Kì thực sắc mặt bắt đầu lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Vì ngươi, cho dù rớt xuống địa ngục ta cũng cam tâm tình nguyện!” Hiên Viên Cực Ngọc chỉ lo tựa đầu chôn ở trên bụng Nguyệt công tử hôn môi.

“Trời phạt tới rồi!” Nguyệt đại meo meo kêu ngao ngô một tiếng, thoáng chốc, Hiên Viên Cực Ngọc cảm thấy thân mình dưới thân không phải là da thịt bóng loáng, mà là bộ da lông xù mềm mại?

Tiếp sau đó, một móng vuốt mèo lớn thiệt lớn pia-ji quất hắn ngã xuống đất, con mắt của Hiên Viên Cực Ngọc suýt nữa nứt toác cả ra rồi.

“Ngươi không phải đã nói cho dù xuống địa ngục cũng cam tâm tình nguyện sao?” Đại meo meo miệng phun tiếng cười, giọng điệu giống hệt Nguyệt công tử như đúc, móng vuốt to bự thì đè ở trên mặt Cực Ngọc, sau đó chìa một đầu móng tay sắc nhọn ở trên người của hắn khoa tay múa chân đến rồi lại tiếp tục khoa tay múa chân đi, cuối cùng rơi xuống chỗ đũng quần của hắn.

“Không bằng cho phân thân nhà ngươi thay ngươi bị đày xuống địa ngục nhé? Ngươi nói đi, hay là đản đản đi địa ngục, hay là jj đi đây?” Đại meo meo tà ác nói.

Hiên Viên Cực Ngọc tuyệt vọng nước tiểu tưới ướt quần, hắn sớm nên nghĩ đến —— đám người bên cạnh Âm ác ma có thể có người nào bình thường đâu chứ!!!

Lililicat

Phong

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK