Từ sau đợt diễn ra sự kiện heo sữa quay, Đức Âm nhanh chóng trở thành đối thủ mạnh nhất cần phải loại bỏ của hoàng hậu, nhất cử nhất động của hắn đều đã bị các thế lực khắp nơi trong cung chú ý.
Mà Long Sách thân là quốc sư Nhung quốc cũng thường xuyên dùng danh nghĩa chữa bệnh cho Đức Âm mà chạy đi chạy lại tới chỗ Đức Âm ở, cho nên cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Hôm nay, Long Sách lại âm thầm tiến vào, nói là giúp Đức Âm xoa bóp, nhưng thật ra là có mưu đồ khác.
Bên người Long Sách một bạn tùy tùng có ý tốt nhắc nhở hắn: “Quốc sư, hiện giờ ở trong cung lan truyền rất nhiều tin đồn, nếu rơi vào trong tai của bệ hạ sẽ không tốt.”
Long Sách không thèm để ý nói: “Có tin đồn gì chứ? Ta làm người ngay thẳng đúng mực, bọn hắn có thể nói hưu nói vượn cái gì?”
Tùy tùng thần bí nói: “Đại nhân, xin thứ cho tiểu nhân vô lễ, bọn hắn… Không phải là ta nói a! Là trong cung đều truyền miệng với nhau, nói ngài cùng với Đức Âm quý phi… Cái kia cái kia…” “Nói bậy bạ gì đó! Ta với hắn đều là nam nhân, làm sao có thể bại hoại cương thường hậu cung!” Long Sách lời lẽ chính nghĩa. Cộng thêm khuôn mặt anh tuấn trời sinh là vương giả của hắn thoạt nhìn thậm chí có một loại đứng đắn có lực uy hiếp vô cùng.
“Chính là… Bệ hạ cũng là nam … Còn không phải cưới nhiều nam phi như vậy…” Tùy tùng (⊙⊙) quốc sư không phải muốn nói cho ta biết là ngài không biết giữa nam nhân và nam nhân phải làm sao mới làm…
“Bổn quân sư không phải là đồng tính!” Long Sách đanh thép tuyên bố như đinh đóng cột.
Nói xong lưng đeo cái hòm thuốc đi thẳng vào phòng ngủ Đức Âm. Chỉ thấy Đức Âm cởi sạch bách, đang nằm lỳ ở trên giường chờ hắn, lập tức Long Sách hai mắt tỏa sáng bon bon chạy tới —— nện bước nhẹ nhàng giống như một vị thiếu niên vậy đó.
“Cục cưng ta tới vậy…” Long Sách hai gò má ửng đỏ đem mặt cọ tới trên cái PP của Âm Heo, hạnh phúc mồm to thở hổn hển —— thật ra là mấy kẻ ngốc ngốc đang bị bắp đùi lợn của Âm Heo làm mê muội đến chết cho dù có nằm mơ cũng không nghĩ ra điểm xinh đẹp nhất của Âm Heo, vũ khí có… lực sát thương nhất ngoại trừ cặp đùi kia, còn có PP ——— trắng nõn —————độc nhất vô nhị đó đâu!!
Đó là cảnh trí mộng ảo nhất chỉ có hắn người làm huynh trưởng này mới có tư cách nhìn thấy!
Toàn thể nam nhân trên đời này nghĩ cũng đừng nghĩ tới! Càng đừng nghĩ tới chuyện nhúng chàm!!
Đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung vẻ xinh đẹp của thí thí kia … Ngay bay giờ thật sự rất muốn rất muốn tách nó ra!! Sau đó… …
Đáng tiếc.
Đây chỉ là ảo tưởng không thực tế của một bạn thụ mà thôi.
Tuy rằng như thế, Long Sách vẫn như trước cực kì hạnh phúc mà an ủi mình: đây chính là phong cảnh toàn bộ thế giới này chỉ có mỗi mình mình có thể độc chiếm a.
【 đại meo meo: ta cùng Đại Âm thường xuyên tắm tắm cùng nhau, ta cũng đã gặp! Còn cọ qua! ( là một nãi meo meo thì đều thích cọ người a)
Ân Cốt: lúc cùng ngâm ở suối nước nóng không phải cũng đã gặp qua sao? Ngao… ( đột nhiên hồi tưởng lại thắng cảnh lúc đó mà bộc phát máu mũi)
Hoàng đế: không cần ám chỉ như vậy… Ta… Cũng đã gặp… suối nước nóng khi đó… ( đã chảy máu mũi đến rối tinh rối mù)
Địa ngục khuyển: ta cũng đã gặp. ( tỏ vẻ đối với thân hình xinh đẹp của chủ nhân tràn ngập loại tình cảm kính sợ, không có ý nghĩ không an phận gì khác cả)
Hồ ly Hoa Hoa: ngao ngao… ( phiên dịch: gặp qua a, không phải là hắn đi ngoài sao be he! Hanh, giống y xì của chim ú! —— Này, làm sao ngươi nhìn thấy PP của chim ú?)
Cực Ngọc: ta… Có thể não bổ cho ra… ( não bổ một chút, nhất thời máu mũi bay tứ tung, đối với tộc não bổ mà nói, không cần phải vận dụng thực tế)】
Trong thời gian Đức Âm cùng Long Sách ở trong phòng triền miên, đại meo meo đang ở trong đình viện đằng sau mài móng vuốt, ba ba ba ba tiếng độnghệt như dùng móng tay cào bảng đen vậy làm cho Tuyết Vũ phải bịt kín lỗ tai cả giận nói: “Đừng cào! Khó nghe muốn chết!”
Đại meo meo nhìn nhìn hắn, sau đó tiếp tục mài móng vuốt.
Đều nói qua meo meo cái loại hàng này chắc chắn là sẽ không nghe lời người ta nói đâu mà.
” Mèo yêu đáng ghét!” Tuyết Vũ oán hận nói, lúc này, con mèo hoa Tiểu Ngoan hắn nuôi cọ tới một bên chân của hắn, kêu meo meo làm nũng với hắn, Tuyết Vũ thở dài, ôm lấy Tiểu Ngoan, nói: “Con mèo yêu kia mà có một nửa đáng yêu của ngươi thì tốt rồi!”
Đại meo meo nghe vậy quay đầu, cùng Tuyết Vũ trong lòng Tiểu Ngoan đối diện.
Tiểu Ngoan dùng ngữ khí meo meo đắc ý nói với đại meo meo: “Meo meo ta đáng yêu nhất meo meo không biết giả bộ đáng yêu thất bại nhất meo hắc hắc ”
Đại meo meo lập tức xoay người, nói với Tuyết Vũ: “Tuyết Vũ.”
“Chuyện gì! Không cần đột nhiên trong cái loại trạng thái mèo này dùng tiếng người nói a!” Tuyết Vũ khó chịu nói.
Đại meo meo vì thế gục xuống, mặt đối mặt với Tuyết Vũ, mắt to mở thật to, bắt đầu giả bộ đáng yêu.
Kỳ thật, đại meo meo vẫn là một con nãi meo meo đó mà.
Một khắc đồng hồ sau, Tuyết Vũ bại trận rồi.
Sự thật chứng minh, meo meo hình thể khổng lồ thì bội số đáng yêu cũng tăng theo.
Tiểu Ngoan bại hoàn toàn.
Ngay trong lúc đại meo meo giả bộ đáng yêu giả bộ đến nghiện rồi, đột nhiên cái lỗ tai của nó giật giật, sau đó quay đầu đi, biến trở về hình người, cũng mặc vào quần áo đặt ở trên bàn đá một bên.
“Có người tới.” Đại meo meo biến thành Nguyệt công tử mặc thêm lớp quần áo thoáng cái đã lại biến hóa thành một vị công tử tao nhã hào hoa, hắn ngồi lại trên chiếc xe lăn đặt một bên, mới sửa sang quần áo của mình, lúc này có một đám người từ trước đình xông vào.
Đám người này chính là một đoàn cung nữ, một đám hùng hổ, cung nữ đi đầu cầm ra lệnh bài lúc ẩn lúc hiện, kêu lên: “Ti lễ giám hậu cung! Đến đây thanh tra d*m phi lớn mật!” Nói xong chỉ sang Nguyệt công tử, kêu lên: “Mang gã d*m phi này đi!”
Nguyệt công tử hơi hơi nhíu mi, hỏi: “Các ngươi có chứng cớ gì?”
“Câm miệng! Ngươi đồ tiện nhân này! Cấu kết với nam nhân d*m loạn hậu cung còn có mặt mũi nói chứng cớ gì nữa hả! Toàn thân của người đều là chứng cớ! Người đến! Kéo đi!” Cung nữ chống nạnh kêu lên.
Hai gã thái giám xông tới mạnh mẽ tha Nguyệt công tử từ trên xe lăn xuống dưới, Nguyệt công tử trong hình người hai chân vô lực, bị người kéo một cái, hai cái đùi cứng nhắc ngã trên mặt đất, khiến cho hắn rên rỉ ra tiếng. Tuyết Vũ không nhìn được nữa, tiến lên một bước đẩy bọn hắn ra, mắng: “Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Các ngươi là cái thá gì! Dám tới nơi này giương oai!”
Nói xong đỡ Nguyệt công tử ngồi lại trong xe lăn, nói với hắn: “Ngươi vào trong phòng đi, nơi này có ta xử lý.”
“Tuyết Vũ…” Nguyệt công tử còn muốn nói gì nữa. Tuyết Vũ không kiên nhẫn cắt đứt hắn: “Bảo ngươi trở về thì trở về đi! Nghe không hiểu tiếng người à!”
“Còn muốn chạy! Hừ, ngày hôm nay bà cô ta ở trong này, ai cũng đừng hòng trốn được!” Cung nữ béo đi đầu vung tay lên, mấy gã thái giám lại túm lại bao vây quanh bọn họ, Tuyết Vũ theo bản năng chắn ở trước người Nguyệt công tử, cười lạnh một tiếng, đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra một nắm bột phấn màu trắng vẩy tới —— tức thì đám người chung quanh bị sặc tới nỗi không thể mở mắt ra. Tuyết Vũ vội vàng ngồi xổm xuống: “Đại meo meo, ta cõng ngươi, mau úp sấp trên người của ta!”
Nguyệt công tử nghe lời ôm lấy cổ của hắn, Tuyết Vũ nói: “Bịt mũi lại nín thở đi!” Nói xong từ trong làn sương khói chui ra, gấp gáp chạy tới cửa lớn.
Nguyệt công tử có chút không quá cao hứng —— Đại Âm nói chơi khổ tình rất thú vị, meo meo còn chưa có chơi đủ a!
Không ngờ bọn hắn mới vừa chạy ra cửa, mấy con chó săn bự bự sủa um lên xộc vào, may mà trên cổ đám chó săn này đều có cái vòng buộc, mới chưa có vồ lên, nhưng mà đám thái giám đang cầm dây xích đang ghìm lại.
Cung nữ mập ở một bên ho khan một bên chửi bậy: “Thả chó! Cắn chết bọn hắn!”
Một tiếng phát lệnh, đám thái giám tay nới lỏng dây xích, mấy con chó săn hung mãnh giống như hổ ngay lập tức nhào về phía của Tuyết Vũ cùng đại meo meo, tư thế kia đủ để đem hai người xé nát thành từng mảnh!
Tuyết Vũ tranh thủ đặt Nguyệt công tử ở trên mặt đất, sau đó dùng thân thể của mình chắn ở phía trước —— nhưng mà đám chó săn này trong nháy mắt nhào lên tất cả đều đồng loạt biến hóa thành một bộ ngoan ngoãn úp sấp trên mặt đất, vẻ mặt ủy khuất nhìn Nguyệt công tử phía sau hắn, cũng chậm rãi lui về về, khi lui tới cửa thì mấy con chó săn thực không tiền đồ nhanh như chớp chạy trốn.