"Tôi không tin!"
Dung Khải hét lớn với Giang Mạc.
Hắn không tin, vì sao hắn phải tin tưởng lời nói bậy bạ của một người gọi là anh trai mà suốt mười mấy năm không hề gặp mặt chứ? Qua đời? Đã chết rồi? Ha ha, sao có thể chứ? Sao có thể được chứ?
Người phụ nữ trước kia mang theo Giang Mạc rời khỏi hai cha con bọn họ quyết tuyệt đến như vậy, thậm chí ngay cả quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái cũng không sao có thể dễ dàng chết như vậy được? Sao có thể chết được chứ?
Hắn còn chưa tự mình làm ra thành tích lớn lao gì, hắn còn chưa làm cho đối phương thấy được rời bỏ hắn, vứt bỏ hắn là sai lầm nghiêm trọng đến cỡ nào, sao bà ta dám chết được chứ? Vì sao bà ta lại vứt bỏ hắn? Vì sao ngay cả lúc hắn gào thét đuổi theo xe suốt mấy con phố cũng không quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, vì sao chứ? Vì sao chứ!
Dung Khải nắm chặt nắm tay, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Giang Mạc.
Đối phương lại chỉ lạnh nhạt nhìn lại hắn.
Lúc trước khi ở nước ngoài, nếu không phải ba dùng Dung Khải làm cớ để gặp được mẹ, vậy thì sao mẹ có thể bị người cha điên điên khùng khùng kia đụng chết. Nếu không phải có mẹ liều mạng che chở, chỉ sợ ngay cả anh cũng phải đi theo hai người kia rồi.
Anh nhớ cực kỳ rõ ràng, trước khi ra cửa mẹ đã nói, "Mạc Mạc, còn nhớ a Khải chứ? A... Khải ấy, còn nhớ chứ? Nó là em trai của con, mẹ cũng rất lâu rồi chưa gặp nó, cũng không biết bây giờ nó lớn thành dáng vẻ gì rồi, chỉ là hai đứa là thai song bào, mẹ nghĩ có thể nó cũng sẽ giống con, cao lớn đẹp trai thế này, nhưng mẹ vẫn muốn gặp mặt nó một lần, cũng không biết nó sống ở chỗ ba thế nào, dù sao tốt hơn hai chúng ta là được rồi, Mạc Mạc con có trách mẹ không? Lúc trước mẹ chọn mang con rời đi, mang con cùng chịu khổ, con có trách mẹ không?"
"Không trách, con thích ở cùng mẹ."
"Mẹ cũng thích ở cùng Mạc Mạc, bây giờ mẹ mang con đi gặp em trai có được không? Em trai lớn lên giống con như đúc luôn đó."
Ngay lúc đó mẹ đứng trước cửa, trên mặt nở nụ cười tràn đầy ánh nắng, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng khiến Giang Mạc có chút cảm giác có vươn tới được.
Gương mặt xán lạn như ánh mặt trời xen lẫn với gương mặt nhuộm đẫm vết máu vẫn luôn không ngừng xuất hiện trong giấc mộng mỗi đêm của Giang Mạc, phẫn uất và oán hận trong lòng bùng phát mỗi đêm khiến anh không biết phải phát tiết thế nào, ngay lúc đó ảnh tỉnh lại đã là quá muộn, chờ đến khi anh muốn dùng Ngan Thương cứu mẹ thì đã bỏ qua thời gian tốt nhất.
Ở bệnh viện, mẹ cùng ông cha điên điên khùng khùng kia cùng nhau rời thế, trước khi chết còn lo lắng gọi a Khải, a Khải, nói ba đã thành cái dạng này, mấy năm qua a Khải có lẽ cũng không sống tốt được mấy ngày, nếu sớm biết chồng đã điên rồi, ba nhất định sẽ mang cả Dung Khải cùng đi, nhưng bây giờ nói gì cũng đã trễ, cuối cùng đến lúc chết cũng không thể nhắm mắt.
Mà hiện tại Dung Khải lại tràn ngập... Căm ghét? Không cam lòng? Với người phụ nữ vẫn luôn tràn ngập yêu thương và quan tâm với hắn như vậy.
Ha...
"Dung Khải, đôi khi tôi thật sự cảm thấy cậu thật đáng buồn!"
Giang Mạc nhìn thẳng hai mắt người đàn ông trước mặt, đột nhiên cảm thán như vậy.
"Anh nói cái gì!"
Dung Khải lạnh giọng nói.
Giang Mạc lạnh nhạt nở nụ cười, nhìn phía sau Dung Khải, ở nơi đó, Bạch Vi đang mỉm cười nhìn anh.
Đời người đáng buồn nhất không gì hơn vì không quý trọng mà mất đi. Phải biết rằng cho dù là tình yêu của mẹ hay tình yêu của Bạch Vi đều từng là thứ Dung Khải có thể lấy dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn lại chưa từng nghiêm túc quý trọng hay giữ lấy, bây giờ mẹ đã chết, Bạch Vi cũng thấy rõ bản chất của hắn. Suốt năm năm hắn ở cùng Bạch Vi, cô thật lòng đối đãi, cho dù bản thân anh thật sự trở về, nói rõ sự thật rằng Dung Khải lừa gạt cô, dựa vào tính tình của Bạch Vi, cũng chưa chắc sẽ chia tay với hắn, hắn lại như lật bánh tráng chặn bảo vật này ngoài cửa, thậm chí trực tiếp đẩy vào trong lòng anh.
Chỉ có thể nói Dung Khải rất giống người cha kia của bọn họ, quá thông minh, thông minh đến mức chỉ tin tưởng những thứ bản thân nhìn thấy, tin vào thứ bản thân suy đoán ra, mà không hề để ý tới chân tình và thật lòng của người khác, bọn họ tin tưởng vững chắc tất cả những thứ mình có thể nắm chắc mới là thuộc về mình, mà một khi trong lòng có một cây gai dù chỉ rất nhỏ, cũng sẽ càng ngày càng đau, đau đến đến mức cuối cùng chỉ có thể tự tay cắt bỏ.
Tiếng hô của Dung Khải cũng không lọt được vào tai Giang Mạc, trái lại anh còn cọ qua bờ vai hắn trực tiếp đi tới bên cạnh Bạch Vi, nắm lấy tay cô.
"A Khải, tôi hy vọng cậu có thể dừng lại, tìm hiểu rõ một chút thứ gọi là chân tướng..."
Đây là lời khuyên chân thành của Giang Mạc.
"Đương nhiên! Không làm rõ được cũng chả sao, sau này chúng ta cùng xem khả năng của mỗi người, thứ vốn là của tôi thì vĩnh viễn cũng sẽ là của tôi!"
Những lời này là của Bạch Vi.
Giờ phút này, ánh mắt cô nhìn Dung Khải không còn chút tình cảm lưu luyến gì, đến cùng mặc cho ai luân hồi đến mấy đời cũng sẽ không còn nhớ một tên đàn ông cặn bã xấu xa đến tận xương cốt.
Nói xong, hai người cùng xoay người rời đi.
Nhớ tới ánh mắt lạnh như băng vừa rồi của Bạch Vi, Dung Khải đột nhiên cảm giác ngực giống như bị thứ gì đâm vào, vừa đau vừa ngứa, hắn nỗ lực ép xuống cảm giác này của mình, lại phát hiện trái lại đau đớn càng thêm kịch liệt.
Chờ đến khi Bạch Chỉ đỏ hốc mắt tìm thấy hắn, lúc đang muốn duỗi tay kéo cánh tay hắn, trực tiếp bị Dung Khải theo bản năng tránh né.
"Anh làm sao vậy? Dung Khải?"
Trong lòng Bạch Chỉ kinh sợ, phải biết rằng cho đến bây giờ cô vẫn không thể quên thế giới tiên ma kia, chấp niệm của Dung Khải đối với Bạch Vi, đó là chuyện cô sợ hãi nhất, Dung Khải xa lạ như vậy, khoảng cách xa vời với cô như vậy.
Nghĩ như vậy, Bạch Chỉ chợt duỗi tay ôm chặt đối phương, "Dung Khải, Dung Khải... Em chỉ có anh, em chẳng còn gì nữa, thật sự chỉ có anh, anh còn nhớ lời anh từng nói với em lúc còn nhỏ chứ? Nói nhất định sẽ cho em một cuộc sống giống như công chúa nhỏ trong lâu đài rộng lớn, anh còn nhớ chứ? Dung Khải..."
Cái ôm của người yêu cũng không thể giảm bớt đau đớn trong lòng hắn, nhưng Dung Khải vẫn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Bạch Chỉ, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt, dường như nhớ tới cuộc sống lúc nhỏ của hai người bọn họ.
Khi còn nhỏ bọn họ đã quen biết nhau, đó là một đoạn thời gian vui vẻ khi Bạch Chỉ chưa trở về nhà họ Bạch.
Mà Dung Khải vừa bị anh trai và mẹ vứt bỏ, mỗi ngày cha đều uống say như chết, khi đó hắn lớn lên vừa gầy lại nhỏ, cũng chỉ có Bạch Chỉ không ghét bỏ hắn, mỗi ngày chơi đùa với hắn còn mang tới đồ ăn ngon.
Lúc ấy, khi hai người trèo cửa sổ nhà người ta xem ké phim hoạt hình, Bạch Chỉ nhìn những lâu đài mộng ảo kia, nói sau khi lớn lên muốn ở trong những lâu đài như vậy, mà Dung Khải cũng vỗ ngực nói được, sau này hắn nhất định giúp tiểu Chỉ sống cuộc sống như vậy.
Sau đó tất cả kế hoạch được đặt ra đều dần được hai người hoàn thành, vốn dĩ tất cả đều tốt đẹp như vậy, khoảng cách với cuộc sống trong mơ của hai người họ dần đến gần, nhưng vì sao ngày tháng hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy.
Là bởi vì cuộc sống hạnh phúc do trộm tới được nên vậy sao?
Hai mắt Dung Khải nhìn về phía trước, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn lâm vào mê mang.
Qủa thật, chấp niệm với Bạch Vi trong mỗi thế giới có một phần vì Ngan Thương kia, nhưng nếu trong lòng hắn không có lời dẫn, căn bản không dẫn phát ra được, đau đớn lúc này của hắn là bởi vì ai? Bạch Vi sao?
Bạch Vi đã về tới văn phòng cúi đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, lại không ngờ đối diện với đôi mắt mê mang của Dung Khải, cô đột nhiên lại cười với đối phương một cái, sau đó kéo bức màn lại.
Mà chính nụ cười này, Dung Khải lập tức cảm thấy trái tim mình không chịu khống chế nhảy bùm bùm cả lên.1
Bạch Chỉ nằm trong lòng Dung Khải lập tức ôm chặt hắn hơn, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười mãn nguyện. Đến cùng trong lòng Dung Khải vẫn có mình, vẫn luôn có mình, bằng không sao nhắc tới chuyện cũ tim lại đập như vậy chứ. Đây mới là Dung Khải của cô, đây mới là Dung Khỉ của cô!
Bạch Chỉ cười đến vui sướng.
Dung Khải lại cảm thấy trái tim mình như nhảy thẳng đến hố băng, sau khi mãnh liệt nhảy lên thì lại là một mảnh vắng lặng.
Lúc này, lời nói của Giang Mạc thế nhưng lại bắt đầu vang lên bên tai hắn.
"Dung Khải, đôi khi tôi cảm thấy cậu thật đáng buồn!"
"A Khải, hy vọng cậu có thể dừng lại một chút, tìm hiểu rõ thứ gọi là chân tướng..."
Chân tướng? Cái gì là chân tướng? Cuộc sống nhiều năm nay của hắn chẳng lẽ chỉ là một trò hề? Ha ha, không thể nào!
Ánh mắt Dung Khải hung ác, nắm chặt nắm đấm.
Được, anh muốn tôi thấy, tôi sẽ cho anh được thấy rõ ràng.
Giang Mạc, để xem xem đến cùng là anh đúng hay tôi đúng!
Bên kia, Bạch Vi trực tiếp gọi tới số điện thoại cô đã sớm sắp xếp ổn thỏa.
"Người đã tỉnh rồi, cho mấy người một tuần, tôi muốn thấy thành quả, đúng vậy, chỉ có thể dựa theo cách tôi nói! Sau khi chuyện hoàn thành, tôi sẽ chuyển số tiền còn lại vào tài khoản mấy người."
Sau khi cô nói chuyện điện thoại xong, Giang Mạc đã đi đến, thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Vi, hơi thở dài, "Nhất quyết phải dùng cách đó sao?
"Ha, mỗi người đều luôn phải chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của chính mình."
Nói xong Bạch Vi trực tiếp duỗi tay ngắt một nụ hoa Thủy Tiên, phấn hoa nháy mắt rào rạt rải xuống dưới, hai người đồng thời im lặng.
Mà vào đêm đó, Dung Khải và Bạch Chỉ nổi lên mâu thuẫn.
"Anh nói cái gì? Dung Khải anh điên rồi sao? Anh nghĩ Bạch Vi bây giờ vẫn là Bạch Vi mà chúng ta có thể tùy ý đùa giỡn một năm rưỡi trước sao? Thủ đoạn của cô ta anh cũng đã thấy, bây giờ anh lại lựa chọn ra nước ngoài điều tra cái thứ chân tướng chó má kia, căn bản chính là chắp tay đưa Bạch thị cho Bạch Vi, Giang Mạc mà anh gọi là anh trai kia rõ ràng là cùng một bọn với Bạch Vi, sao anh có thể tin tưởng lời anh ta chứ? Dung Khải, chúng ta mới là người thân mật khăng khít nhất không đúng sao? Em chỉ có anh, anh cũng chỉ có em, Dung Khải..."
"Bạch thị, chỉ cần anh muốn, có rất nhiều cách để lấy nó về tay, bây giờ quan trọng nhất đối với anh mà nói chính là cha và mẹ, cho nên, xin lỗi..."
"A!" Bạch Chỉ hét lên một tiếng, nhìn Dung Khải như nhìn một người xa lạ, thật lâu sau mới nói, "Dung Khải, anh thay đổi rồi..."
Nghe ậy, Dung Khải cũng không còn lời nào để nói, nhưng quyết tâm muốn rời khỏi của hắn, Bạch Chỉ không dao động được.
"Dung Khải..." Thấy đối phương im lặng, Bạch Chỉ đột nhiên đỏ hốc mắt tiến lên, chậm rãi ôm lấy đối phương, giống như động tác như vậy mới có thể hơi giảm chút khủng hoảng trong lòng cô, rõ ràng trước khi tai nạn xe cộ xảy ra mọi chuyện đều tốt đẹp, mẹ vẫn ở bên cạnh cô, người yêu của cô vẫn nhiệt tình che chở cô, Bạch gia cũng sắp hoàn toàn rơi vào tay cô, rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề chứ? Rốt cuộc vấn đề ở đâu chứ?
Cô sợ hãi lệch lạc như vậy là từ Bạch Vi, cái người cô ghen ghét từ nhỏ tạo thành, đặc biệt là cô ta còn khiến Dung Khải do dự, đây là điều cô kiên quyết không cho phép.
Nghĩ như vậy, Bạch Chỉ trực tiếp hôn lên môi Dung Khải, Dung Khải sửng sốt, sau đó lập tức đáp lại đối phương.
Động tác của hai người ngày càng kịch liệt, sau đó còn mang theo chút lỗ mãng cùng hương vị tuyệt vọng xen lẫn bên trong.
Sáng sớm hôm sau, Dung Khải in lên trán Bạch Chỉ một nụ hôn, bèn kéo va li rời khỏi phòng, lúc rời đi Bạch Chỉ vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, nước mắt lại theo khóa mắt trực tiếp chảy xuống, chìm vào trong gối.+
Cả hai người ai cũng không ngờ được đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ!